Chương 1484 Quan Tinh Tử 2
Đúng là y không cần tu luyện đại đạo Vô Cực, vì đại đạo Vô Cực chẳng qua chỉ là một phần của thiên đạo.
Nắm giữ, hiểu được, thế là đủ.
Sau khi Ninh Dạ ra tay, thân thể tinh giới của Vô Cực Đạo Chủ nhanh chóng tan vỡ.
Thương thay tu vi vạn năm của hắn, thời khắc này bị ý niệm của Ninh Dạ thôi thúc, hóa thành dòng nước trôi đi, tốc độ tản mát còn vượt xa tốc độ hấp thu, thậm chí tinh giới đã bắt đầu phóng ra ánh sáng trắng, mắt thấy sắp tự bạo, Vô Cực Đạo Chủ cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Ninh Dạ lại vung tay: “Cho ngươi!”
Điểm đen kia đã bay về phía Vô Cực Đạo Chủ, rơi xuống chính giữa tinh giới, chỉ nghe ầm một tiếng, toàn bộ tinh giới sụp lún vào trong, chớp mắt đã hóa thành hư không.
Trong hư không không còn bất cứ vật chất nào, chỉ có một tu sĩ trần truồng đứng nơi chân trời, nhìn Ninh Dạ từ xa xăm.
Chính là Vô Cực Đạo Chủ.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn bản thân, lại nhìn Ninh Dạ: “Ngươi...”
“Giúp ngươi thành đạo.” Ninh Dạ mỉm cười: “Không cần cám ơn ta.”
Vô Cực thành đạo.
Giờ phút này hắn đã hoàn thành dung hợp đại đạo vào thiên đạo, trở thành Chúa Tể đỉnh phong.
Nhưng Vô Cực Đạo Chủ không hề cảm thấy hưng phấn.
Hắn nhìn Ninh Dạ, cười khổ nói: “Ta không biết nên cám ơn ngươi hay nên mắng ngươi.”
Ninh Dạ chắp hai tay sau lưng: “Cám ơn hay mắng mỏ có ý nghĩa gì không?”
Vô Cực Đạo Chủ cảm khái thở dài: “Ngươi nói đúng, vô nghĩa. Bây giờ đạo nghiệp của ta đã thành, không còn đường tiến lên. Vốn ta còn tưởng bây giờ sẽ trở thành một khách vân du khắp muôn nơi, từ nay trở thành bất lão trên tinh đồ. Nhưng có đạo huynh, chắc sẽ không để ta tiêu dao.”
Ninh Dạ gật đầu: “Chí của ta ở cảnh giới thứ chín, mũi kiếm chỉ thẳng Ma giới, cần có nhân lực. Kính mong Vô Cấu đạo huynh trợ giúp."
Vô Cực Đạo Chủ hừ một tiếng: “Bản tọa không phải đối thủ của ngươi, muốn không đồng ý cũng không được. Nhưng theo tình huống trước mắt, ngươi muốn vào Phản giới thì vẫn chưa đủ.”
“Đúng, vì vậy ta còn cần tìm kiếm những Chúa Tể khác.” Ninh Dạ không hề lảng tránh: “Chẳng hay đạo huynh có thể chỉ giáo không?”
Vô Cực Đạo Chủ nghe vậy cười đắc ý: “Ngươi hỏi đúng người rồi. Năm xưa ta từng gặp một vị Chúa Tể, tên là Quan Tinh Tử. Tu Thiên Diễn Thần Cơ thuật, ở giữa hư vô phiêu miểu. Nếu ngươi có bản lĩnh, có thể tới tìm hắn. Nhưng đừng trách ta không nhắc ngươi. Lão già này không dễ tìm đâu. Nghe nói người này hóa thân ngàn vạn, có mặt ở khắp nơi, nhưng xưa nay không dễ dự đoán.”
Bản thân hắn bị Ninh Dạ kéo xuống nước, không cách nào chống cự, vì vậy không ngại kéo thêm người khác xuống cùng.
Thêm vào Chúa Tể giúp sức, ít nhất hành trình ở Phản giới sẽ chắc chắn hơn một chút.
Ninh Dạ ngây người: “Quan Tinh Tử? Cái tên này...”
“Sao nào?” Vô Cực Đạo Chủ thấy y như vậy bèn hỏi: “Có vấn đề gì?”
Vấn đề?
Ha ha, vấn đề quá lớn là khác.
Sư tổ lập phái của Thiên Cơ môn, tên là Quan Tinh Tử.
Ninh Dạ không biết Quan Tinh Tử này có liên quan tới sư tổ Thiên Cơ môn hay không, nhưng khoảnh khắc này y đột nhiên cảm nhận được một ẩn ý kỳ quái nào đó.
Trong lòng hiện lên một luồng linh giác, khoảnh khắc đó Ninh Dạ như hiểu ra điều gì.
Y lắc đầu một cái, không nói gì.
Vô Cực Đạo Chủ nói: “Vị trí cụ thể của hắn thì ta cũng không rõ, của hỉ có thể nói là trong một khu vực tinh la đặc thù.”
“Có phải một nơi có vô số mảnh sao liên kết lại, trải rộng tới ngàn tỉ dặm?” Ninh Dạ nói.
Vô Cực Đạo Chủ kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Ninh Dạ gật đầu: “Nên biết thì tự biết.”
Ninh Dạ không nói thêm, chắp tay bảo: “Giờ ta sẽ tới tìm vị Quan Tinh Tử kia. Vô Cực đạo hữu có thể tùy ý ngao du, lúc nào ta quyết định tới Phản giới sẽ báo cho ngươi.”
Nói xong đã bỏ đi.
Không báo phương thức liên lạc cho Vô Cực Đạo Chủ, là vì không cần.
Tương lai Ninh Dạ có thành tựu về thiên đạo, tinh la vạn giới đều là mắt của y, nếu vẫn không thể liên hệ với Vô Cực Đạo Chủ, thế thì không cần nhắc tới chuyện vào Phản giới, thống nhất hai giới gì nữa.
Dọc đường vân du, lại không biết bao nhiêu năm tháng.
Ngày hôm đó, cuối cùng Ninh Dạ cũng tới một dải ngân hà óng ánh.
Nhìn từ xa lại chỉ thấy vô số ngôi sao hội tụ thành ngân hà, xoay quanh một ngôi sao khổng lồ ở trung tâm, ánh sang xán lạn, thần diệu vô song.
Còn loáng thoáng thấy một hư ảnh đội trời đạp đất, như ẩn như hiện.
Nhưng đây không phải sự thật mà chỉ là một ý niệm, như đang chỉ dẫn.
Thấy tình cảnh này, Ninh Dạ mỉm cười: “Quả nhiên ngươi đã biết ta sẽ đến.”
Y bước ra một bước, xuyên qua ngân hà dị thường kia, đi tới bên cạnh ảo ảnh trong hư không.
Thân hình trong hư không ầm ầm tiêu tán, giữa hư không đột nhiên có đất đai sinh ra.