← Quay lại trang sách

Chương 1491 Minh Tâm Đạo Chủ 2

Ninh Dạ mỉm cười nói: "Ta chưa thành Chúa Tể.”

Thần linh kia cười nói: “Sao đạo hữu phải khiêm nhường như vậy. Sau Thánh Nhân, chỉ xem đạo cảnh. Đạo hữu đã thành đạo rất sâu, chính là Chúa Tể, còn tu hành cái gì chẳng qua chỉ là tiết tiết bên lề, không quan trọng.”

Ninh Dạ suy nghĩ, thấy cũng đung bèn cười nói: “Nếu ngươi muốn nói vậy cũng được. Nhưng vẫn còn xa mới có thể ban bố đại đạo khắp vũ trụ.”

“Chí của ngươi là ở thiên đạo, sao phải ban bố đại đạo? Không cần, vô nghĩa.”

Ninh Dạ hiếu kỳ.

Không phải vì lời nói của đối phương mà vì đối phương biết về mình.

Chẳng lẽ đây lại là một Quan Tinh Tử?

Thiên diễn vạn vật, biết quá khứ tương lai?

Thần linh kia đã nói: “Đạo hữu đừng kinh ngạc, ta không phải lão già Quan Tinh, chẳng qua ta tu Thần đạo, tinh thông linh niệm, ngươi suy nghĩ điều gì thì ta cũng biết được.”

“Ngươi có thể biết ta đang nghĩ gì?” Ninh Dạ kinh ngạc.

“Không phải thuật nghe tiếng lòng, chẳng qua đạo hữu đạo hạnh ở thiên đạo, thần niệm ở trong lòng, mà ta vừa vặn am hiểu phương diện này mà thôi...” Thần linh kia không hề che giấu, nói rất dễ nghe.

Bấy giờ Ninh Dạ mới biết thần linh này gọi là Minh Tâm Đạo Chủ, nhưng không phải nhân loại mà do một quái vật Tụ Linh thạch biến thành.

Tụ Linh thạch là một loại thần thạch trời ban, có thể tụ linh hóa niệm, không chỉ có thể dùng làm pháp bảo, thần khí mà còn có thể dùng để mê hoặc cõi lòng, là bảo vật có thể nhòm ngó tiếng lòng.

Năm xưa Tụ Linh thạch này trở thành quái vật, đã bị tu sĩ đem đi luyện hóa thành thần khí Linh Tâm châu, chuyên đánh cắp bí mật trong lòng người khác. Nhưng do phải kết nối với tâm linh nên ý thức của quái vật này không tiêu vong mà vẫn được bảo tồn trên thần khí. Sau đó chủ nhân của thần khí qua đời, lại có kẻ khác lôi hắn ra chế tạo bảo vật khác, sau nhiều lần dằn vặt, chủ nhân thần vật lần lượt qua đời, ngược lại nó gặp họa mà được phúc, trở thành một tu sĩ quái vật.

Sau đó gặp cơ duyên, được trời cao chiếu cố, được chuyển thế một lần mà không đánh mất ký ức, y như Ninh Dạ.

Kiếp này, hắn trở thành tu sĩ thật sự, nhưng vẫn giữ được thiên phú nghe tiếng lòng.

Từ đó trở đi, nghe được tiếng lòng người khác nên vạn sự thuận lợi, không ngừng thăng tiến trong tu giới.

Năm xưa khi hắn mới tu hành, hắn cực kỳ e ngại kẻ khác, ai biết bí mật của hắn là phải giết chết.

Nhưng không ngừng thăng cấp tới giờ, Minh Tâm Đạo Chủ dần dần mất đi hứng thú với mọi chuyện, đã có lý giải sâu sắc về mặt u ám và sáng sủa trong lòng mọi người, rất nhiều chuyện đã nhìn nhận khoáng đạt, không còn để ý. Ngày rộng tháng dài, dần dà biến mất trong nhân gian.

Cuối cùng hắn dùng căn cơ của bản thân làm đạo, vứt bỏ tiên thể, trở thành một thần linh, chính là Minh Tâm Đạo Chủ.

Mà tu giới của hắn thậm chí còn không biết có một vị Đạo Chủ như vậy: Từ khi trở thành Nhân Hoàng hắn đã hoàn toàn biến mất, không còn ở nhân gian.

Minh Tâm Đạo Chủ này dùng Minh Tâm Thiết Linh thành đạo, am hiểu nhất là do thám bị mật của người khác, có bí mật gì cũng không lừa được hắn. Cho dù là Chúa Tể, bất cẩn chút thôi cũng bị hắn cảm nhận được. Nhưng sau này từ khi trở thành Thánh Nhân trở đi, Minh Tâm Đạo Chủ hoàn toàn từ bỏ đánh cắp bí mật trong lòng người mà chuyển sang tìm hiểu thiên đạo.

Nhòm ngó thiên tâm, cảm nhận thiên ý.

Nếu Quan Tinh Tử là thiên diễn vạn vật, theo đuổi tương lai mà bản thân thiên đạo cũng không biết, thế thì Minh Tâm Đạo Chủ lại có mục tiêu khổng lồ và lý giải thâm sâu về thiên đạo.

Sau khi trở thành Chúa Tể, Minh Tâm Đạo Chủ tới khu vực trống trải nay, cách biệt hoàn toàn với thế giới.

Nơi này tuyệt mật, phía ngoài còn có hư không chuyển dời, không có thực lực Chúa Tể thì không thể phát hiện.

Minh Tâm Đạo Chủ cũng dùng cách này để ngăn khách vãng lai.

Vốn dĩ hắn có thể nghe thấy bí ẩn trong lòng người khác, cũng là điều cực kỳ kiêng kỵ.

Nhưng Minh Tâm Đạo Chủ này cũng quang minh lỗi lạc, vừa gặp mặt đã nói rõ tình huống của bản thân, khiến Ninh Dạ rất có hảo cảm với hắn, không ngại để hắn biết một số chuyện của mình.

Y cười nói: “Đại đạo của Chúa Tể quả nhiên ai cũng có thần diệu riêng. Minh Tâm Đạo Chủ có thể cảm nhận thần ý, rõ ràng là chuyện tốt, vậy có nhiều chuyện ta cũng không cần giải thích thêm.”

Minh Tâm Đạo Chủ cười nói: “Ngươi nói thì nói vậy, nhưng tâm thần vẫn vô thức tăng cường phòng bị, thậm chí trong chớp mắt tạo thành vô số tầng, phân chia tất cả ý thức, ẩn giấu bí mật tầng sâu. Vì vậy nói được thì cứ nói đi.”

Ninh Dạ ngại ngùng: “Chỉ là bản năng thôi, không phải cố ý.”

Minh Tâm Đạo Chủ nói: “Ta hiểu, không sao. Ngay cả thiên đạo còn không thích bị người khác dò xét, huống chi tiên nhân.”