← Quay lại trang sách

Chương 1492 Minh Tâm Đạo Chủ 3

“Ngươi nói thiên đạo cũng không thích bị dò xét?” Ninh Dạ hiếu kỳ.

“Đúng, nếu không sao đại đạo phủ ngàn lớp lụa, khó mà tìm hiểu huyền bí?” Minh Tâm trả lời.

“Đây cũng là chuyện ta luôn thắc mắc.” Ninh Dạ gật đầu.

Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, thiên đạo thâm sâu khó lường, không phải vì bản thân không đủ nỗ lực mà vì bản thân thiên đạo có ý che giấu.

Mà che giấu như vậy, lại ngược với mục đích trừ ma vệ đạo, khôi phục trong sạch của mình.

Quan Tinh Tử không có đáp án chính xác trong chuyện này: Vấn đề của Quan Tinh Tử không phải ông không tìm được đáp án mà là đáp án quá nhiều, ông cũng không biết nên lựa chọn ra sao.

Ngược lại, Minh Tâm Đạo Chủ không gặp vấn đề này.

Minh Tâm đã nói: “Ngươi thấy lạ là vì thiên đạo có nhu cầu nhưng vẫn che che giấu giấu. Nhưng có một số việc, sau khi biết thì sẽ lý giải được. Khi ngươi biết ta có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi, chẳng phải ngươi cũng bố trí phòng ngự, tâm thần hóa thành ngàn tầng à, ngươi không cảm thấy hành động của ngươi rất giống biểu hiện của thiên đạo sao?”

Ninh Dạ kinh ngạc há miệng: “Không phải ngươi định nói thiên đạo là người đấy chứ?”

Đúng là trong thôi diễn của Ninh Dạ và Quan Tinh Tử cũng có khả năng này, có thể vùng càn khôn này chỉ là một bộ phận thân thể của vị thần linh cường đại nào đó. Chính vì nguyên nhân này nên thiên đạo vừa có ý thức lại vừa có vẻ ngu ngốc: Dù sao con người khó mà đưa ra mệnh lệnh chính xác đối với vi sinh vật trong thân thể mình, thậm chí cho dù kỳ vọng nhưng không thể không cẩn thận.

Nhưng đây cũng là đáp án mà Ninh Dạ và Quan Tinh Tử không thích nhất.

Như y đã nói, nếu vậy thì lên tới cảnh giới thứ chín chỉ là vừa xong giai đoạn người mới.

Nghe Ninh Dạ nói vậy, Minh Tâm Đạo Chủ mỉm cười: “Sao nhất định phải là thần tiên? Cũng có thể là ý thức do vùng càn khôn này sinh ra cơ mà.”

Ninh Dạ cười nói: “Đúng là ta và Quan Tinh sư tổ cũng từng có phân tích như vậy. Chỉ tiếc là... đáp án quá nhiều.”

“Nhưng không ngừng tìm kiếm, rồi sẽ càng lúc càng gần.” Minh Tâm cười nói: “Ta biết ý nghĩa trong việc ngươi tới đây. Vấn đề là chính ngươi có biết ý nghĩa của việc mình đến đây không?”

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Ngươi nói vậy là sao?”

Minh Tâm Đạo Chủ trả lời: “Quan Tinh Tử nói với ngươi, thiên đạo sắp tiêu vong, diệt ma đạo để thiên địa niết bàn trùng sinh. Nhưng đây là phán đoán của hắn, ta lại không nghĩ như vậy.”

Ninh Dạ bèn nói: “Khi sư tổ nói với ta câu này đã bị thiên khiển.”

Minh Tâm trả lời: “Hắn bị thiên khiển là vì nói cho ngươi chuyện thiên đạo sắp tiêu vong chứ không phải bị thiên khiển vì nói với ngươi chuyện trùng sinh.”

Ninh Dạ sửng sốt, năng lực thăm dò tâm linh của Minh Tâm Đạo Chủ đúng là cường đại, thậm chí chuyện này cũng biết.

Cũng may bây giờ y cũng nhìn nhận thoáng hơn, không hề để ý nói: “Thế thì ý ngươi là...”

“Còn một khả năng khác. Nếu coi càn khôn là sinh linh, Phản giới là bệnh tật. Diệt nó đi thì có thể kéo dài hơi tàn.” Minh Tâm trả lời.

Ninh Dạ giật mình há hốc miệng.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy có lý.

Chuyện thiên đạo sắp tiêu vong, do Quan Tinh Tử gặp thiên khiển nên cơ bản có thể xác định.

Nhưng những chuyện sau đó chỉ là phân tích.

Không khéo lời nói của Minh Tâm Đạo Chủ mới là chính xác.

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, có lẽ sư tổ nói đúng, ta không biết đáp án.”

“Nhưng ngươi nhất định phải biết.” Minh Tâm Đạo Chủ trả lời.

“Vì sao?”

“Làm sao ngươi xác định thiên đạo có thiện ý? Có lẽ từ đầu đến cuối thiên đạo chỉ lợi dụng ngươi, một khi ngươi loại bỏ Phản giới xong, giá trị lợi dụng của ngươi đã mất. Nếu thiên đạo là thần, như vậy chuyện này hoàn toàn có khả năng, đúng không?”

Ninh Dạ lại im lặng.

Rất nhiều điều y biết lúc trước, theo quá trình thăng tiến của y, thời khắc này dần dần bị lật đổ, đúng là biết càng nhiều thì lại phát hiện bản thân chẳng biết gì cả.

Quan Tinh Tử cũng vậy, Minh Tâm Đạo Chủ cũng vậy, hiểu biết về vùng càn khôn này có điểm chung, cũng có khác biệt.

Đâu là thực, đâu là giả?

Khó mà đoán được.

Nhưng như Minh Tâm Đạo Chủ đã nói, y không thể không suy nghĩ.

Nếu Minh Tâm nói đúng, như vậy rất có thể tất cả những thứ này đều là âm mưu của thiên đạo, nếu thế cảnh giới thứ chín chỉ là một mồi nhử, là thứ căn bản không thể tồn tại, hậu quả cuối cùng của thuận theo thiên mệnh cũng có thể là mượn dao giết người, vắt chanh bỏ vỏ.

Khoảnh khắc đó nghi hoặc trong lòng bộc phát, Ninh Dạ cảm thấy đạo tâm của mình không còn kiên định.

Y không ngờ Minh Tâm Đạo Chủ đáng sợ đến vậy, chỉ vài câu nói đã khiến bản thân dao động.

Không đúng!

Tâm thần Ninh Dạ đột nhiên chấn động, y bỗng nghĩ tới điều gì đó.