← Quay lại trang sách

Chương 1493 Điểm đầu cũng là điểm cuối 1

Ninh Dạ lạnh lùng nói: “Nếu ta nghe lời ngươi, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, lập trường không còn vững chắc. Nếu ngươi là ma, tương lai ta vào Phản giới gặp phải lời nói tương tự, chỉ e sẽ là khởi đầu cho quá trình ma hóa! Vì vậy, xin lỗi, ta không thể nghe, càng không thể tin!”

“Ha ha ha ha!”

Nghe y nói vậy, Minh Tâm Đạo Chủ lại cười phá lên.

“Chúc mừng ngươi, vượt qua khảo nghiệm lần ba!”

Cái gì?

Ninh Dạ thầm kinh hãi.

Chỉ thấy vầng mặt trời đỏ do Minh Tâm Đạo Chủ biến thành đã hóa thành khí vận vô biên, bay thẳng tới.

Sau đó lại thấy mặt trời đỏ trước mặt biến mất, chỉ còn lưu lại chút hào quang quét qua hư không.

Đây là... ảo ảnh?

Ninh Dạ ngơ ngác đứng nhìn.

Khảo nghiệm thiên đạo?

Thiên đạo tạo ra một một ảo ảnh Chúa Tể lừa gạt bản thân?

Vô Cực Đạo Chủ nói không sai, khảo nghiệm luôn tầng tầng lớp lớp.

Ngươi tưởng ngươi đã qua ải?

Không, đó mới là bắt đầu.

Ninh Dạ theo đuổi huyền bí của thiên đạo, vì vậy khảo nghiệm của thiên đạo bắt đầu từ điểm này, khiến ngươi nghi ngờ mục đích của thiên đạo, khiến ngươi không còn tin tưởng nó!

Như vậy tương lai vào Phản giới, nếu gặp tình huống tương tự, có phải sẽ bị xúi giục, tâm linh thất thủ, từ đó nhập ma?

Thế nhưng...

Thế nhưng ngươi không thể không nói, chuyện mà Minh Tâm Đạo Chủ giả đã nói, thật ra là có thể!

Quan trọng nhất là lần khảo nghiệm này khác với tất cả khảo nghiệm lúc trước, rõ ràng nó thể hiện trí tuệ của con người.

Đây không phải thiên đạo mà Ninh Dạ biết.

Khảo nghiệm của thiên đạo tuyệt đối không thể thấu hiểu lòng người như vậy. Nếu nó làm được, ngược lại chứng minh lời nói của Minh Tâm có lý.

Thiên đạo làm vậy chẳng phải tự tát vào mặt mình ư?

Ninh Dạ lại không thể hiểu nổi.

Không hiểu nổi!

“Không hiểu là được rồi!” Ninh Dạ tự lẩm bẩm: “Khảo nghiệm còn chưa kết thúc. Ngươi vẫn đang khảo nghiệm ta đúng không?”

Không ai đáp lời, xung quanh trống trải tịch mịch.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không, ngươi có tồn tại.”

Nói đoạn y giơ tay, đại đạo Vạn Tượng, đại đạo Sáng Sinh.

Vạn tượng diễn hư, sáng sinh hóa thực.

Vì vậy mặt trời đỏ lúc trước lại tái hiện.

Giọng nói của Minh Tâm Đạo Chủ lại vang lên: “Sao ngươi phải gọi ta ra?”

“Ngươi thật sự tồn tại, đúng không?” Ninh Dạ nói.

Giọng nói của Minh Tâm Đạo Chủ rất chậm rãi: “Ta đã tiêu vong ba mươi vạn năm, bây giờ chỉ là hình chiếu của một ý niệm. Sứ mệnh của bản đạo chủ đã hoàn thành, không còn gì lưu luyến, ngươi có thể thả ta đi được rồi.”

Đã chết ba mươi vạn năm rồi?

“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ gật đầu: “Ý niệm tàn hồn này gửi ở thiên đạo?”

Minh Tâm Đạo Chủ không trả lời mà nói: “Từ đây đi ba ngàn giới, có một chỗ có thể chỉ điểm bến mê cho ngươi, đó cũng là hành trình cuối cùng của ngươi trong Chính giới. Đến lúc đó, ngươi sẽ tự hiểu mọi chuyện.”

Nói xong hắn lại tiêu tán thành hư vô.

Lần này cho dù Ninh Dạ diễn hóa ra sao cũng không xuất hiện lại.

Ninh Dạ lại mỉm cười.

Trong lúc ngây ngẩn, y dường như hiểu ra điều gì, nói: “Tâm ta kiên định, không hề nghi vấn.”

Nói xong bước chân vào hư không, biến mất khỏi nơi này.

Ninh Dạ đi thẳng theo hướng Minh Tâm Đạo Chủ đã chỉ.

Qua ba ngàn tiểu thế giới, tới điểm cuối cùng.

Nhưng ba ngàn chỉ là ví von, điểm cuối cùng ở đâu, Ninh Dạ cũng không biết.

Y cũng không để ý, thiên đạo đã an bài, thế thì cứ thoải mái đi tới là được.

Vẫn tiêu diêu đạm bạc, vẫn lướt qua hư không.

Hành trình ba ngàn giới, tiêu dao mà dài dẵng, đã vượt qua ước hẹn ba ngàn năm, nhưng không hề để ý.

Hành trình không ngừng nghỉ của y đã đi quá nửa vùng càn khôn này, theo con đường hiện nay, đến điểm cuối là gần như đi hết toàn bộ tinh giới.

Điểm cuối cùng chính là trung tâm then chốt nhất.

Nếu nói đây là trùng hợp, Ninh Dạ tuyệt đối không tin.

Vì vậy y cũng từ từ hiểu ra, e là điểm cuối này vẫn luôn ở bên cạnh, y không tìm ra chỉ vì thời cơ chưa tới.

Ngày hôm đó, Ninh Dạ lại tới một tinh giới.

Chỉ thấy tinh giới này có gốc cây quấn quanh, sinh cơ bừng bừng.

Một gốc cây chống trời, như áng mây lớn khuất cả mặt trời, hoa nở như biển.

Nhưng loáng thoáng có cảm giác quen thuộc.

Rõ ràng đây là một tinh giới cảnh giới thứ bảy, sao mình chưa từng tới, sao lại có cảm giác quen thuộc?

Nhìn lại gốc cây kia, đây... đây chẳng phải Trường Thanh Bất Lão tùng à?

Lại nhìn địa hình, loáng thoáng có cảm giác thân quen.

Rõ ràng nơi này là...

“Trường Thanh giới? Sao ta lại trở về Trường Thanh giới?”

Bây giờ Trường Thanh giới đã rất khác so với năm xưa khi Ninh Dạ rời khỏi.

Đầu tiên là thế giới cấp năm đã trở lại thành cấp bảy.

Thứ hai là gốc Trường Thanh Bất Lão tùng kia đã trưởng thành, hóa thành gốc cây khổng lồ phủ kín bầu bầu trời, chẳng khác nào gốc cây Thế Giới trong truyền thuyết.