← Quay lại trang sách

Chương 1494 Điểm đầu cũng là điểm cuối 2

Trên cây còn có núi non, có môn phái, mà không chỉ một môn phái.

Dõi mắt nhìn lại, Ninh Dạ thấy chỉ một khúc cây thôi cũng có núi non trùng điệp, đình đài xen kẽ.

Trên gốc Trường Thanh Bất Lão tùng này, chỉ riêng môn phái tu tiên e rằng cũng phải hơn ngàn.

Gốc cây cực cao, đã xuyên qua cương sát bao quang tinh giới.

Cương sát bao quanh Trường Thanh Bất Lão tùng, nhưng không thể làm Trường Thanh Bất Lão tùng bị tổn hại, mà sừng sững trên tinh giới này là một thượng giới trên bầu trời.

Điểm cao nhất của Trường Thanh Bất Lão tùng là một cung điện khổng lồ được tiên vân bao phủ, đường hoàng mà thần bí, mênh mông vô biên, không nhìn ra là môn phái nào.

Bên dưới Trường Thanh Bất Lão tùng là dãy núi trùng điệp, đất đai rộng lớn.

Toàn bộ tinh giới đã khuếch đại mấy chục lần so với lúc trước, vượt xa quá khứ.

Nếu không phải mấy tấm Thiên Đạo bi vẫn sừng sững tại chỗ, nếu không có Trường Thanh Bất Lão tùng, Ninh Dạ gần như không thể xác nhận là mình đang ở Trường Thanh giới.

Thiên Đạo bi vẫn là năm tấm, những thứ đã mất đi không xuất hiện trở lại, nhưng thế giới cấp năm lại trở về cấp bảy, huyền bí nằm tại Trường Thanh Bất Lão tùng.

Ninh Dạ lan tỏa thần thức, mở rộng tới toàn bộ tinh giới, định tìm hiểu bí mật biến hóa của tinh giới này.

Nhưng lại phát hiện nơi này đã được bảo vệ vững vàng, với đạo hạnh của y hiện tại cũng không thể dò xét được.

Chuyện này khiến y nổi hứng thú, hạ xuống bên dưới.

Ninh Dạ không hề che giấu, cứ thế xuyên qua cương sát và mây mù, đang định hạ xuống thì thấy phía xa có hai tu sĩ bay tới.

Hai người kia nhìn thấy Ninh Dạ, nói luôn: “Tu sĩ phương nào, vì sao hạ giới?”

Nghe họ nói vậy, trong lòng Ninh Dạ lại có cảm giác khác lạ: “Hạ giới có vấn đề gì à?”

“Hoang đường! Tiên phàm khác biệt, đâu thể tùy tiện hạ giới!” Hai tu sĩ đồng thanh hô.

Nghe họ nói vậy, Ninh Dạ thầm kinh ngạc.

Ngăn cách tiên phàm!

Đây... đây là mong muốn ban đầu của mình!

Lúc đó mình cảm thấy tiên nhân nô dịch thế gian, lập chí ngăn cách tiên phàm, nhưng cuối cùng y không thể hoàn thành mong muốn này mà dẫn theo đại đa số tu tiên giả rời khỏi.

Đương nhiên, không phải y quên suy nghĩ năm xưa, nhưng lúc đó y tự biết muốn làm được điều này không dễ dàng gì, lại khao khát tìm kiếm cơ hội lớn hơn, cho nên thành lập Tri Vi thiên giới, cho tất cả tiên nhân vào trong, để từ đó trở đi thế gian không còn tu sĩ.

Nhưng dọc đường viễn chinh, Ninh Dạ dần hiểu, suy nghĩ của y không thể thực hiện được.

Cho dù mang toàn bộ tu tiên giả đi, trong nhân gian vẫn xuất hiện tu tiên giả mới.

Đây là bản năng tiến hóa của sinh mệnh.

Chuyện xây dựng thiên đình để ngăn cách tiên phàm cũng như diệt ma một lần mà muốn Ma giới không xâm lấn nữa, đều là giấc mơ không thiết thực: Ma giới có thể ngóc đầu trở lại, tiên nhân cũng vậy.

Nhưng không ngờ bây giờ y trở lại Trường Thanh giới, tin tức đầu tiên nhận được lại là ngăn cách tiên phàm.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nổi hứng thú: “Xin hỏi ai đặt ra quy củ này?”

Hai tu sĩ kia nhìn nhau, hiển nhiên cả hai đều khá kinh ngạc.

Một người hỏi: “Ngươi là người của môn phái nào?”

“Một tán tu không môn không phái.” Ninh Dạ cười nói.

Ánh mắt hai tu sĩ kia đã lộ vẻ ngờ vực: “Tu sĩ Trường Thanh giới đều có môn phái, thiên hạ làm gì có tiên nhân tự do? Ngươi lai lịch khả nghi, bắt lấy rồi tính!”

Nói đoạn hai người đồng thời xuất thủ, một luồng Thúc Tiên thao đã trói về phía Ninh Dạ.

Thúc Tiên thao này là một pháp bảo không tệ, không ngờ hai tu sĩ thủ vệ có thể sử dụng, Ninh Dạ không phản kháng, để mặc Thúc Tiên thao bắt lấy, quan sát một thoáng rồi nói: “Ừm, là căn cơ luyện bảo của Hạo Thiên môn.”

“Hạo Thiên môn?” Hai tu sĩ kia kinh ngạc: “Hạo Thiên môn gì?”

“Các ngươi nói biết Hạo Thiên môn?” Ninh Dạ cũng lấy làm lạ: “Thế bây giờ môn phái nào đang thống trị?”

Y nói năng nhỏ nhẹ nhưng tự mang uy nghiêm, khiến hai người nghe được không tự chủ trả lời: “Thế giới hiện tại, Thiên Cơ xưng tôn, bố trí Cửu Đường, Hạo Thiên đường thì có, Hạo Thiên môn thì chưa từng nghe nói.”

“Thiên Cơ môn? Hạo Thiên đường?” Ninh Dạ vui vẻ.

“Là Thiên Cơ cung!” Tu sĩ kia nghiêm mặt nói.

“À được rồi, thì Thiên Cơ cung. Xin hỏi Chính giới Thiên Cơ cung hiện tại là ai?”

Hai tu sĩ đồng thời nói: “Chưởng giáo Thiên Cơ cung Thiên Nguyệt Tiên Tôn - Nguyệt Trung Ngân.”

Nguyệt Trung Ngân?

Không quen biết.

Tức là người mới?

Ninh Dạ bèn nói: “Tu vi ra sao?”

Hai người cùng nói: “Cảnh giới Nhân Hoàng.”

Không khác mấy so với Thiên Trung giới.

Ninh Dạ đang định hỏi tiếp, lại thấy bên phía Trường Thanh Bất Lão tùng có một tu sĩ mặc giáp vàng lao tới: “To gan, yêu đạo phương nào mà dám mê hoặc tâm thần, làm loạn cấm vệ ta, nhận lấy cái chết!”

Một thần thông đánh về phía Ninh Dạ.