← Quay lại trang sách

Chương 1501 Tiêu vong 1

Đây là một vùng đất khô héo u tối.

Xung quanh mờ mịt, không một ngọn cỏ.

Chỉ có đằng xa lóe lên hào quang lóng lánh.

Không thấy Ninh Dạ di chuyển gì mà thân thể đã trực tiếp xuất hiện trước ánh sao.

Lúc này mới thấy đó là một khe hở, sau khe hở là vô số cảnh tượng, cứ như ngàn vạn cảnh tượng xuất hiện trong Vạn Tượng đồ, tinh giới vô tận hóa thành điểm sáng trong đó.

Mà trước khe hở có một người đang ngồi, chính là Thư Vô Ninh.

Giờ phút này Thư Vô Ninh pháp tướng trang nghiêm, thân thể không ngừng lóe lên từng vầng hào quang, hóa thành phù trận vô biên, trấn áp toàn bộ khe hở dưới phù trận.

Thư Vô Ninh nhẹ nhàng mở mắt, nhìn về phía Ninh Dạ.

Sau đó mỉm cười nói: “Sư phụ, cuối cùng người cũng tới rồi. Thứ cho đồ nhi bất tiện, không thể làm lễ.”

Ninh Dạ đi tới, nhìn về phía cô, lại nhìn khe hở sau lưng cô, trong lòng đã tự hiểu.”

Thở dài một tiếng: “Có đáng không?”

Thư Vô Ninh mỉm cười: “Đáng chứ, sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam tâm. Thiên địa huyền bí, mênh mông vô tận, không có đường lên trời nhưng có cửa xuống đất. Sư phụ đi nhiều năm rồi không về, đệ tử cũng chẳng còn cách nào.”

Ninh Dạ lại thở dài: “Cực Lạc Tiên Tôn kia cũng là ngươi làm ra phải không?”

Nếu để Nguyệt Trung Ngân nghe thấy câu này, chắc sẽ sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Thư Vô Ninh lại cười nói: “Cuối cùng vẫn không lừa được sư phụ. Đúng, xưa nay chưa từng có Cực Lạc Tiên Tôn gì cả. Tất cả chỉ là đệ tử cố ý gây ra, cũng chỉ vì thời khắc ngày hôm nay.”

Ninh Dạ gật đầu: “Ngươi lớn rồi, trưởng thành rồi, có suy nghĩ riêng của mình, có mục tiêu riêng của mình, ta cũng không thấy lạ. Nhưng để đạt được mục đích của bản thân mà hy sinh bọn Thanh Lâm sư thúc, hy sinh vô số sinh linh Trường Thanh giới, thậm chí hy sinh phu quân của ngươi, ta rất không vừa ý.”

Thư Vô Ninh vẻ mặt sầu thảm nói: “Đệ tử có cách nào đâu. Đây là thiên ý, trời cao chỉ dẫn cho đệ tử làm như vậy, đệ tử cũng chỉ muốn tốt cho sư phụ.”

Tuy cô nói năng nhỏ nhẹ, nhưng Ninh Dạ nghe vậy lại thầm khó chịu.

Y khẽ lắc đầu: “Ngươi có thể từ chối.”

“Nhưng đây chính là sứ mệnh của đệ tử.” Thư Vô Ninh nhẹ nhàng nói: “Thiên ý như vậy, không thể làm trái. Sư phụ là người phụng theo ý trời, đáng ra phải hiểu cho đệ tử mới đúng.”

Nói xong cô nhẹ nhàng nâng tay, một vầng sáng hắc bạch hiện lên trong tay.

Trong hào quang hắc bạch kia xuất hiện hai bóng người, một là Ninh Dạ, một là Thư Vô Ninh.

Thư Vô Ninh nhẹ nhàng nói: “Khảo nghiệm thiên đạo, không chỉ kiểm tra ý chí mà còn có tâm chí. Người phụng thiên thừa vận phải coi thiên đạo là trên hết, nếu đã có thiên lệnh thì không thể làm trái. Người phụng thiên thừa vận chân chính cũng tức là trời đã có lệnh, không gì không giết!”

“Trời đã có lệnh, không gì không giết?” Ninh Dạ cười phá lên.

Đúng như Thư Vô Ninh đã nói, bảo ngươi không tiếc mình trừ ma vệ đạo mới là bắt đầu.

Ngươi tưởng đến đây đã là kết thúc ư?

Không, người phụng thiên thừa vận, không chỉ trừ ma còn phải trừ cái tư tâm của mình!

Chỉ theo mình thiên mệnh!

Coi đây là nguyên tắc để thực thi tất cả mọi chuyện.

Tất cả những điều Thư Vô Ninh trải qua đều là bố trí của thiên đạo, nhưng Ninh Dạ chưa bao giờ cảm thấy căm ghét bố trí này đến vậy.

Y nhìn khe hở sau lưng Thư Vô Ninh, nói: “Đó là nơi nào?”

Thư Vô Ninh nhẹ nhàng đáp lười: “Chúng Diệu Chi Môn, đường hầm dẫn tới thiên đạo, thế giới ảo ảnh, khu vực sinh tử, giữa hai bên Chính Phản... sư phụ hiểu sao cũng được, đệ tử chưa từng qua cho nên không cách nào nói rõ.”

“Nhưng đầu khác của cánh cửa là Phản giới đúng không?” Ninh Dạ nói.

“Vâng.” Thư Vô Ninh mỉm cười: “Đệ tử làm việc theo thiên mệnh, ở đây đợi sư phụ. Muốn diệt Phản giới thì phải đi vào theo đường này, Chính Phản quyết đấu, tu bổ càn khôn.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ta muốn tới Phản giới, không cần phiền phức như vậy.”

“Nhưng đây là vị trí duy nhất thiên đạo có thể che chở. Đứng ở đây, được thiên đạo che chở có thể giữ cho bản thân bất bại.” Thư Vô Ninh dịu dàng nói: “Sư phụ, người trải qua bao nhiêu chuyện, vượt qua muôn vàn trắc trở, tu hành không dễ, chỉ thiếu chút nữa là có thể lên trời, sao phải cố chấp vào chuyện đã qua? Ai chẳng phải chết một lần...”

"Câm miệng!" Ninh Dạ sắc mặt trầm xuống.

Thư Vô Ninh thở dài nói: “Tức là cuối cùng sư phụ vẫn dừng lại tại đây? Thế thì thật quá đáng tiếc.”

“Nếu ngươi đã vô tình, sao phải tiếc nuối nghĩa thầy trò?”

Thư Vô Ninh dịu dàng nhìn Ninh Dạ: “Sư phụ là nam nhân khác biệt, Vô Ninh đối với sư phụ, sao có thể như với những người khác?”

“Thế thì chưa chắc. Ngươi đã tên là Vô Ninh tức là thiên ý như vậy. Thiên đạo sắp tiêu vong, cần chọn một người thật sự đáng tin cậy, xem ra ngươi chính là một lựa chọn khác.”