← Quay lại trang sách

Chương 1502 Tiêu vong 2

“Giữa hai thầy trò chúng ta chắc chắn chỉ một người có thể gánh trọng trách này. Đây là cân bằng, phù hợp thiên đạo.”

Thư Vô Ninh thở dài nói: “Sao sư phụ phải làm vậy, thầy trò chúng ta bắt tay nhau, chắc chắn sẽ làm được đại sự.”

Nói xong cô từ từ đứng lên, toàn thân tắm trong hào quang, khí vận hưng thịnh không kém gì Ninh Dạ.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, nhiều năm qua Thư Vô Ninh cũng bước lên con đường thiên ý quyến thuộc, chẳng qua cô không theo đường trừ ma vệ đạo mà là loại trừ bản thân.

Chém địch! Chém mình!

Cái nào khó hơn? Cái nào ác hơn?

Còn đối với thiên ý, cái nào thiên ý cũng muốn.

Chỉ có loại trung thành đến chết, cuồng tín đồ, mới có thể trọng dụng.

Ninh Dạ trung thành, nhưng dẫu sao cũng không phải kẻ cuồng tín.

Y có thể chém địch, không thể chém mình.

Vì vậy thiên đạo có bố trí khác, bố trí Thư Vô Ninh, bố trí Trường Thanh giới, bố trí tất cả những điều này, lại bố trí điểm kết thúc.

Hai người này, cuối cùng phải có một kết quả mới có thể trở thành Chúa Tể, ngăn cản Phản giới, đạt tới mục tiêu mà thiên đạo mong muốn.

Nếu buộc phải giải thích về hành động này, đó là thuật tẩy não của thiên đạo.

Lúc này Thư Vô Ninh đã cực kỳ cuồng tín.

Khí vận của cô cực kỳ hưng thịnh, thần lực vô hạn, cả đạo tắc và thần thông đều không kém hơn Ninh Dạ.

Cô dùng sức một mình, ngăn cản trước Chúng Diệu Chi Môn này.

Không phải ngăn những gì ở trong đó đi ra, mà là ngăn y đi vào.

Thời khắc này Thư Vô Ninh vươn cánh tay ra: “Sư phụ, nắm lấy bàn tay đệ tử, sư đồ chúng ta hợp lại làm một, thiên quyến quy nhất, vạn pháp hưng thịnh, từ nay trở đi con đường phía trước không còn gì cản trở!”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta căm ghét bố trí này!”

“Sư phụ!” Thư Vô Ninh kêu lên: “Người nghĩ lại đi!”

Ninh Dạ đã chậm rãi lùi lại.

Y nói: “Ngươi có lựa chọn của ngươi, ta có lựa chọn của ta. Con đường tương lai của ta sẽ do ta tự bước đi, không cần ngươi phí tâm.”

Sắc mặt Thư Vô Ninh đột nhiên thay đổi: “Thiên quyến chia đôi, không đủ che chở, cố vào Phản giới là tự tìm đường chết!”

“Thế thì chết thôi. Ta cả đời trừ ma vệ đạo, có cái nên làm có cái không nên làm. Lựa chọn của ngươi không phải ta dạy, từ nay về sau sư đồ chúng ta mỗi người một phương.”

Nói xong thân hình y lóe lên, đã biến mất không còn tăm hơi.

Thư Vô Ninh nhìn y rời khỏi, ánh mắt đầy phức tạp.

Cuối cùng Ninh Dạ cũng hiểu.

Xưa nay y không phải lựa chọn cuối cùng của thiên đạo.

Có lẽ vì xưa nay y luôn có suy nghĩ riêng của mình.

Có lẽ vì y xưa nay y luôn là người ngoài.

Có lẽ còn có các yếu tố khác.

Nói chung, y không phải người được chọn!

Khi rời khỏi, y có thể cảm nhận được khí vận đang biến mất.

Tất cả quyến thuộc, ân sủng, tất cả đều không còn.

Y không làm sai bất cứ điều gì, nhưng ân điển không còn, thiên quyến tự đi.

Ninh Dạ hoàn toàn không thèm để ý.

Y cứ thế rời khỏi.

Nhưng giờ phút này y đã suy yếu tới mức xưa nay chưa từng có.

Khí vận đã mất, những thiên phú trước kia cũng không còn.

Tiền đồ không còn rõ ràng, thậm chí tu vi thụt lùi.

Từ có thể sánh ngang cảnh giới Chúa Tể, rơi thẳng xuống tới Thánh Nhân, tới Nhân Hoàng...

Y cứ thế đi tới, khi trở lại Trường Thanh giới, tu vi đã hạ xuống cấp bậc Vô Cấu.

Khi ra khỏi gốc cây như ngọn núi, y đã trở lại cảnh giới Tàng Tượng.

Lúc này bước chân càng tập tễnh, đi đường chậm chạp, nhưng Ninh Dạ hoàn toàn không lay chuyển.

Khi y ra khỏi ngọn núi, đã hoàn toàn trở lại thành một phàm nhân.

Năm tháng lâu dài bắt đầu lưu lại dấu vết trên người y.

Mỗi bước đi tới, sắc mặt lại hiện thêm dấu vết của tuổi già.

Càng lúc càng già yếu, về sau hoàn toàn không đi nổi, không thể không dùng một cành cây làm gậy chống, tập tễnh bước đi trên con đường của mình.

Cách đó không xa có gian đình, dưới đình có suối.

Ninh Dạ chống gậy đi tới bên suối, nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước suối, đã là hình dạng lão già lọm khọm, khác nào ngọn nến tàn trước gió.

Ninh Dạ mỉm cười, dứt khoát ngồi xuống trong gian đình.

Y sờ lên người, tất cả những thứ từng thuộc về y đã biến mất.

Tiêu tan như gió.

Nhưng... hình như còn một thứ.

Y run rẩy lấy ra, rõ ràng là một bình rượu.

Thế là Ninh Dạ cứ thế cầm bình rượu, tựa người vào cột đình, đổ rượu vào miệng.

Y lẩm bẩm: “Ta có một bình rượu, đủ tẩy sạch phong trần, nghiêng cả sông cả biển, tặng người trong thiên hạ.”

Đây chính là bài thơ y đã ngâm lúc gặp Thanh Lâm.

Từng cảnh tượng lướt qua trước mắt, đó là những năm tháng từng bên bầu bạn.

Tất cả như mới ngày hôm qua, rõ ràng trước mắt, khiến lòng nổi gợn sóng.

Phía xa chợt vang lên tiếng vó ngựa.

Đó là một thiếu niên áo xanh thúc ngựa chạy qua.