← Quay lại trang sách

Chương 1503 Hữu ngã vô Ninh

Nhìn thấy Ninh Dạ, phát ra một tiếng ồ: “Ơ? Lão già này, vừa rồi lầm bầm gì đấy?”

Ninh Dạ chỉ cười một tiếng.

Y lúc lắc bình rượu, rượu trong bình đã cạn.

Bình rượu này vốn là thần vật, nhưng giờ đã thành sắt thường, bình đã cạn, không thừa lại chút nào.

Vậy là Ninh Dạ nhẹ nhàng nói: “Ngươi không phải người trong mộng, chẳng thà trở lại... chẳng thà trở lại...”

Thiếu niên áo xanh kia nghe vậy hừ một tiếng: “Cố ra vẻ.”

Sau đó thúc ngựa bỏ đi.

Vậy là Ninh Dạ tiếp tục ngồi đó.

Ngày đêm luân chuyển, thái dương xuống núi, ánh sao lấp lánh.

Sắc trời tối dần, chỉ có ánh sao vô tận nhấp nháy phía xa.

Những ngôi sao đó, Ninh Dạ đều từng đến.

Nhưng bây giờ, bọn chúng lại xa vời như vậy.

“Ta từng lên tận tầng mây, cũng từng xuống tận cửu u. Ta đi lại trên bầu trời, lưu lãng khắp tinh hà. Ta là kẻ tìm tòi dưới cõi âm, rảo bước dưới tận hoàng tuyền. Ý trời chỉ về chốn nao, đâu thể lưu lại nhân gian...” Ninh Dạ cứ thế ngâm nga.

Năng lượng sinh mệnh trong người trôi dần.

Thậm chí Ninh Dạ có thể cảm thấy dấu hiệu mất đi sinh cơ.

Tuy y không buồn để ý, có điều trong lòng vẫn có mong nhớ.

Không biết trên Thiên Tằm, bọn Vãn Ngưng có khỏe không.

Y từng lưu lại phân thân ở đó, bầu bạn với các thê tử.

Nhưng bây giờ tất cả đều mất đi, chắc phân thân kia cũng chẳng còn tồn tại?

Không biết bọn họ thấy cảnh này, sẽ ra sao?

Liệu có thẫn thờ, đau xót?

Nhưng tất cả mọi đau khổ trên thế gian chỉ là ảo ảnh trong cơn mơ mà thôi.

Nghĩ thông rồi, cũng có thể buông bỏ.

Ninh Dạ mỉm cười, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Trăng lặn sao mờ, ánh bạc hé lộ, lại có hai người cưỡi ngựa từ phương xa phi tới.

Đi trước là một cô bé áo đỏ, thúc ngựa phi nhanh, tinh thần phấn chấn.

Thấy cảnh trong gian đình, hô to: “Sư huynh, sư huynh, mau tới đây. Nơi này có một ông lão.”

Người trẻ tuổi cưỡi ngựa đi đằng sau liếc mắt nhìn rồi nói: “Cái này có gì đáng xem.”

Cô gái áo đỏ nhìn ông lão, nói: “Kỳ lạ, không biết vì sao muội cảm thấy ông lão này hình như...”

Cô không thể nói ra được, chỉ cảm thấy có sức hấp dẫn khó hiểu đối với mình.

Vì vậy cô nhảy xuống ngựa, đi về phía ông lão.

Vào trong gian đình, lay thân thể ông lão, lại phát hiện ông lão hoàn toàn bất động.

Cô gái áo đỏ “á” lên một tiếng: “Ối, ông ta chết rồi!”

Vị sư huynh kia cũng đi tới nói: “Hình như là nhiều tuổi nên qua đời. Thôi vậy, đã gặp rồi thì đào hố chôn ông ta đi, không đến nỗi bị hổ báo sài lang ăn thịt.”

Sau đó hai huynh muội đào cái hố bên cạnh.

Sau khi chôn xong, cô gái tới nâng ông lão, lấy làm lạ nói: “Ơ? sao ông lão này nhẹ vậy?”

Sư huynh cười nói: ” Chắc gần đây võ công của muội tiến bộ. Không khéo còn có thể tu tới Tiên Thiên, bước vào Tiên gia.”

Cô gái lại chẳng buồn để ý: “Tiên thì có gì đáng tu. Tu tiên rồi thì cả đời phải sống trên cây, không được hạ phàm nữa. Lẻ loi hiu quạnh, chỉ được cái trường sinh chứ còn gì tốt?”

Sư huynh lại nói: “Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác. Nếu có thể tu tiên đắc đạo thì đương nhiên là tu tiên đắc đạo tốt hơn khổ ải nơi trần gian.”

Cái này cũng đúng, như sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường trên thế giới, sao sư huynh lại không hiểu cơ chứ.” Trong lúc trò chuyện, cô gái áo đỏ đã đặt thi thể ông lão vào trong hố.

Hai người phủ đất vào hố, lại lấy một tấm gỗ ra, viết lên: “Mộ ông lão vô danh, Tần Mộ Thanh, Thanh Nguyệt lập.”

Xong xuôi mọi chuyện, cô gái áo đỏ phủi tay nói: “Được rồi.”

Nói xong đột nhiên quay đầu phía khác nhìn, la lên: “Ơ? La La đâu rồi? La La! La La! Cái tên hư hỏng này, mau ra đây!”

Chỉ nghe một tiếng kêu vang lên, trong rừng có một con khỉ nhảy ra, kêu khẹc khẹc liên tục.

Cô gái áo đỏ tức giận vỗ nhẹ lên đầu con khỉ: “Cái con khỉ nhà ngươi rõ là bướng bỉnh. Nơi này ngay gần thần thụ, có yêu thú đấy. Không được cứng đầu như vậy, cẩn thận yêu quái bắt ngươi đi đấy.”

Con khỉ nhỏ ngẩng đầu kêu vài tiếng, vỗ ngực như muốn nói có yêu quái gì thì ta cũng không sợ.

Thấy con khỉ không sao, cô gái áo đỏ mỉm cười với sư huynh: “Đi thôi, sư huynh, mau về nhà nào.”

“Ừ!” Vị sư huynh kia thành thật gật đầu.

Nhưng trước khi đi lại không khỏi quay đầu lại, liếc mắt nhìn ngôi mộ mới lập, cứ cảm thấy trong lòng cảm thấy vướng mắc khó hiểu.

Sau khi suy nghĩ, lại nhảy xuống ngựa, lấy từ trên người ra một hồ lô rượu.

Hắn đổ rượu trong hồ lô vào trong mộ, nói: “Mời ngươi một chén.”

Cô gái áo đỏ nhấp nháy mắt: “Đây là rượu thượng phẩm, khó khăn lắm mới huynh kiếm được ở chỗ cửu thúc, lúc bình thường không thấy huynh nỡ uống, sao hôm nay lại hào phóng vậy.”

“Có lẽ đây là duyên phận.” Sư huynh cười ha hả, nhảy lên ngựa.

“Đáng tiếc, duyên phận đã hết.” Cô gái áo đỏ nói đầy ẩn ý.