← Quay lại trang sách

Chương 1504 Dạ 1

“Ha ha, đúng vậy!” Sư huynh thúc ngựa, phi thẳng tới.

“Đợi muội với!” Cô gái áo đỏ hô, mang theo con khỉ nhỏ đuổi theo.

Trong ngôi mộ nho nhỏ đằng sau có từng làn khói xanh bốc lên, quấn quýt không tan.

Cuối cùng hóa thành một hình người, nhìn về phía trước, rồi đột nhiên tiêu tán.

(Chú giải của DG: Đọc đến lần thứ hai mới hiểu - đây là kiếp sau của Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt, La La là La Hầu)

Trong khu vực mênh mông mờ mịt.

Thư Vô Ninh tĩnh tọa, quay lưng vào khe hở hư không.

Đột nhiên thấy vầng trán ngẩng lên, thân thể tỏa ra khí thế cuồn cuộn, phong thưởng khí vận vô tận, một luồng uy thế hùng hồn quét qua.

Đây là một chấn động vô hình, phạm vi ảnh hưởng cực lớn, lan tới toàn bộ vũ trụ, tinh la vạn giới.

Thiên đạo gia trì, thăng cấp Chúa Tể!

Thư Vô Ninh đã hiểu, thời khắc này cô đã nhận được toàn bộ khí vận, toàn bộ lực lượng của Ninh Dạ, nhận được tất cả mọi thứ của y.

“Tức là sư phụ có chết cũng không hối hận ư?” Thư Vô Ninh thở dài: “Vô Ninh, Vô Ninh, quả nhiên có ta không có Ninh! Có lẽ đây chính là ý trời, đã được định sẵn từ lúc đầu!”

Cô bồng bềnh đứng dậy, bay lên hư không tiên giới, lẩm bẩm: “Ta là Chúa Tể thiên đạo, từ nay trở đi, phát mệnh lệnh thiên đạo, trong Chính giới, tất cả các tu sĩ đắc đạo đều phải tới chỗ ta. Trận chiến Chính Phản sắp triển khai. Còn ta sẽ dẫn dắt các ngươi tiêu diệt Phản giới, trở thành người mang huy hoàng tới cho chính đạo!”

Tiếng nói không lớn nhưng lan khắp mọi ngóc ngách trong vùng càn khôn này, lóe lên trong đáy lòng mỗi tu sĩ đắc đạo.

Lúc này cô là đại diện cho ý chí của thiên đạo, thiên đạo ở đâu thì uy lực kéo tới đó.

Trong tinh không xa xôi, sâu trong tinh hải.

Một sinh vật hư không đang tự du hành.

Thiên Tằm.

So với lúc Ninh Dạ rời khỏi, hình thể của Thiên Tằm lại lớn hơn nhiều.

Nó như một con rồng dài, uốn lượn vạn dặm, trôi nổi trong hư không.

Còn sau lưng nó, không ngờ lại là cả một tinh giới khổng lồ.

Tri Vi giới!

Nhờ nỗ lực của vô số tu sĩ, bây giờ Tri Vi giới đã biến thành một thế giới cấp bảy.

Trong tinh giới còn có vô số tiên cung tọa lạc, tiên thụ rậm rạp, vạn hoa đua sắc.

Một tinh giới chỉ của tiên nhân.

Mà trên Thiên Tằm cũng có một tiên cung sừng sững.

Tuyền Cơ điện.

Trong điện, Trì Vãn Ngưng đội vương quan, ngồi tại ghế trên, xung quanh là vô số tu sĩ.

Phía trước là một quan tài khổng lồ lơ lửng.

Đó là quan tài chôn y phục của Ninh Dạ.

Không có thi thể, chỉ cứ thế tiêu vong.

Trước khi tiêu vong, y nói: “Từ giờ trở đi tất cả do Trì Vãn Ngưng phụ trách, cứ làm theo thiên mệnh.” Sau đó y lập tức tan thành tro bụi.

Nhưng điểm lạ là, tất cả tu sĩ không hề kinh ngạc.

Khoảnh khắc đó, dường như bọn họ đã hiểu.

Có lẽ là thiên đạo giải thích, có lẽ là Ninh Dạ âm thầm truyền đạt.

Nói chung, như mặt trời lên rồi lại lặn, cuộc đời người có lúc sinh lúc diệt, tất cả đều là tự nhiên.

Trì Vãn Ngưng đốt quan tài y phục của Ninh Dạ, rải nó vào sâu trong tinh hà.

Trong mắt không buồn không vui, không lệ không sầu.

Đau đớn còn hơn cả chết?

Hay là gì khác.

Không ai biết, nhưng cũng không ai nói gì.

Ngay lúc này, Trì Vãn Ngưng nghe thấy.

Tất cả mọi người cũng nghe thấy.

Ý chỉ tới từ thiên mệnh.

“Tỷ tỷ!” Công Tôn Điệp la lên thất thanh.

Trì Vãn Ngưng nhìn cô một cái: “Đừng hoảng, tất cả tự có định số.”

Công Tôn Điệp cắn răng, lẳng lặng gật đầu.

Trì Vãn Ngưng đã ngồi vào Tạo Hóa thần tọa, chậm rãi nói: “Đi thôi, tới gặp đệ tử tốt của phu quân. Có một số chuyện cũng nên tìm hiểu.”

Toái Tinh hoàn.

Căn nhà lá như bụi trần trong biển cát, bồng bềnh giữa Toái Tinh hoàn.

Quan Tinh Tử đang uống trà, tiện tay chỉ một cái, cảnh tượng vũ trụ tổ ong lại xuất hiện.

Vẫn không ngừng biến hóa, đủ loại kỳ quan dồn dập xuất hiện.

Nhưng lần này tần suất sinh diệt của vũ trụ tổ ong đã ít đi rất nhiều.

“Bây giờ chỉ còn có ba ngàn khả năng...” Ông lão nhỏ giọng nói.

Sau đó ông lão lắc đầu cười: “Vô nghĩa!”

Sau đó cầm chén trà lên uống một ngụm.

Bầu trời đột nhiên thay đổi.

Toái Tinh hoàn tự biến hóa, ánh sáng giao nhau, tạo thành hình một cô gái.

Lời nói vang lên từ miệng cô, Quan Tinh Tử thấy vậy kinh ngạc: “Ơ? Không phải hắn?”

Ông lão bấm đốt ngón tay, lông mày nhíu chặt: “Sao lại như vậy... hóa ra là thế... Sao lại như vậy... hóa ra là thế... Sao lại như vậy...”

Ông nói một lèo ba lần “sao lại như vậy”, hai lần “hóa ra là thế”.

Cuối cùng vẫn mờ mịt khó hiểu.

Lại nhìn hào quang kia.

Tinh thạch rơi rụng, tinh quang biến mất.

Cứ như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Nhưng Quan Tinh Tử vẫn cảm nhận được.

“Thiên ý đã thay đổi, cuối cùng ngươi vẫn không thể thông qua à.. Nhưng ngươi... lại không muốn từ bỏ... Ha ha...”