Chương 1505 Dạ 2
Quan Tinh Tử dừng tay, thở dài một tiếng: “Bỏ đi bỏ đi, tất cả đều có định số, người mà muốn thắng trời, nói thì dễ lắm. Nhưng thiên đạo bất công, không phải không thể kháng cự... Ta cứ ngồi đây xem tình hình... Ơ?”
Quan Tinh Tử lại ơ một tiếng.
Lại nhìn sang Toái Tình hoàn, một vũ trụ tổ ong chậm rãi xuất hiện.
Ông nhìn vũ trụ tổ ong biến hóa, khóe miệng bỗng nở nụ cười.
“Thú vị, bây giờ chỉ còn ba trăm khả năng.”
Quan Tinh Tử cười phá lên: “Nếu thế cứ thử một lần đi. Sáng nghe đạo chiều chết cũng cam tâm. Sinh tử không thể khiến ta kinh sợ, tri thức chân lý mới là thứ ta ngóng trông!”
Nói xong đã bước ra một bước, biến mất trong tinh hải mênh mông.
Cửu Tinh vực.
Đây là một tinh giới khổng lồ do chín ngôi sao xoay tròn quanh nhau.
Nói chính xác hơn, thật ra là khu vực bát tinh.
Tám đại tinh giới đang không ngừng chuyển động quanh một điểm chính giữa, nhìn kỹ sẽ thấy rõ ràng là một người.
Vô Cực Đạo Chủ.
Tám đại tinh giới không ngừng xoay chuyển quanh hắn, Vô Cực Đạo Chủ có thể thôn tính bọn chúng, nhưng cũng không thể khiến bản thân lớn mạnh.
Hắn đã đạt tới cực hạn, đạo của một cá nhân tới bước này là không thể mở rộng thêm.
Chuyện này khiến hắn vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng.
Đường phía trước đã cụt, cho dù cố gắng ra sao đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
“Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, thậm chí ta không biết nên cám ơn ngươi hay nên mắng ngươi đây.” Vô Cực Đạo Chủ cười khổ: “Không biết bây giờ ngươi thế nào rồi.”
Đột nhiên trong lòng có cảm ứng, Vô Cực Đạo Chủ trong lòng máy động, chỉ thấy tám đại tinh giới kia thoát khỏi kiểm soát của hắn, hội tụ lại một chỗ.
Là ai?
Vô Cực Đạo Chủ kinh ngạc, thần thức của hắn trải khắp bốn phương, nhưng không phát hiện bất cứ ai.
Chuyện này khiến Vô Cực Đạo Chủ thầm kinh hãi.
Chẳng lẽ là Ninh Dạ?
Y đã khống chế được thiên đạo, ý niệm có thể đưa tới vô hạn?
Đây là đáp án duy nhất mà Vô Cực Đạo Chủ có thể nghĩ ra.
Y thành công rồi!
Khoảnh khắc sau lại thấy bát đại tinh giới hóa thành gương mặt một cô gái.
Nghe lời nói kia, Vô Cực Đạo Chủ kinh ngạc.
Không phải Ninh Dạ?
Thế là sao?
Năm xưa gặp được Ninh Dạ, Vô Cực Đạo Chủ tưởng mình đã gặp được chân mệnh thiên tử, trong lòng mong ngóng Ninh Dạ trở thành Chúa Tể thiên đạo, báo tin cho hắn, nhưng bây giờ hắn lại thấy một cô gái.
Chuyện này khiến hắn không thể hiểu nổi.
Nhưng có một điều đã xác nhận, bất luận có phải Ninh Dạ hay không, đã có Chúa Tể thiên đạo!
“Tức là... cuối cùng ngươi đã thất bại? Tất cả khí vận của ngươi đều thuộc về cô gái này? Không thể hiểu nổi, không thể tưởng tượng nổi.” Vô Cực Đạo Chủ lắc đầu lẩm bẩm.
Khoảnh khắc sau, hắn lại nói: “Chứng minh cho ta thấy đi!”
Hắn há to miệng, miệng như lỗ đen, hút cả bát địa tinh giới, định thôn tính toàn bộ bát tinh.
Vô Cực tung hoành cả đời, cho dù là Chúa Tể thiên đạo, hắn cũng muốn thử đối đầu một phen, nếu không thắng hắn thì đừng hòng khống chế hắn!
Cô gái do tinh giới hóa thành lại khẽ lắc đầu: “Giãy dụa vô ích!”
Không thấy cô có động tác gì, chỉ thấy lỗ đen của Vô Cực Đạo Chủ tự trừ khử.
Đường đường Chúa Tể đại đạo Vô Cực, đứng trước mặt Chúa Tể thiên đạo, cho dù chỉ là một ý niệm, nhưng hắn vẫn không thể chống nổi.
“Nể tình ngươi tu hành tới trình độ này cũng không dễ dàng gì, cũng coi là trợ thủ đắc lực, đừng sai lại càng sai.” Sau khi nói xong câu này, hình ảnh Thư Vô Ninh biến mất không còn tăm hơi.
Thiên Trung giới.
Đám người Nhật Diệu Thánh Tôn đồng thời ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cùng phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ninh Dạ, cuối cùng lại vẫn lạc!
Ngày hôm đó, nổi sóng gió.
Thiên địa biến sắc.
Tinh la vạn giới, hễ là nơi có tu sĩ đều nhận được ý chỉ rõ ràng từ thiên đạo.
Nếu đây là ảo giác, thế thì biến hóa trong thiên địa lại là chân thực.
Từng con đường tinh không xuất hiện trên bầu trời của các nơi, tất cả tu sĩ đắc đạo đều có thể chứng kiến.
Cho dù là một tinh giới cũng có ngàn vạn tinh môn.
Ngàn vạn đường hầm, trăm triệu tinh môn, đều dẫn tới một điểm.
Nơi đó, chính là vị trí của vĩnh hằng.
Bất luận có muốn hay không, các tu sĩ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Có người phụng theo thiên mệnh, vui vẻ nhận lệnh, rảo bước đi tới; có kẻ đi ngược ý trời, mưu toan trì trệ dừng bước, nghênh đón là thiên kiếp tai vận, lôi phạt hàng thế; cũng có kẻ nhiều chuyện, không trong phạm vi được chọn cũng muốn đi theo, nhưng lại phát hiện tuy trên bầu trời có đường nhưng không thể bước vào.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác từ từ bước lên bậc thang trời, leo lên tầng mây, đi về đâu không biết.
Trời nam đất bắc, tinh không vạn giới, bất luận là nơi nào cũng dẫn tới cùng một chỗ.