← Quay lại trang sách

Chương 1506 Tiến hóa

Trên vùng đất mênh mông mờ mịt, từng tu sĩ đột nhiên xuất hiện.

Lên trên tầng trời, bước tại cửu thiên, chạm tới không trung, đi tới chốn tiên cảnh.

Nhưng nhìn xung quanh, hư không vô hạn, chỉ có một khe hở, một người.

Thư Vô Ninh đứng sừng sững trước khe hở, khi ngươi thấy cô ấy, ngươi sẽ phát hiện ngươi không thể thấy rõ dáng vẻ, chỉ cảm nhận được một thân thể hùng hồn vĩ đại, còn có một chút cảm giác quen thuộc.

Đó là cảm thụ mà vô số người tu đạo nhảm nhận được lúc tìm hiểu thiên đạo, còn bây giờ, đối mặt với Thư Vô Ninh, cảm thụ duy nhất của ngươi lại là vậy.

Khi ngươi muốn thấy rõ hơn về cô ấy, ngươi như đang đi lên thiên đạo.

Nhưng thiên đạo vô hạn, Chúa Tể vô hạn.

Đối mặt với Chúa Tể chí tôn vạn giới này, cảm thụ được năng lực hùng vĩ vô biên kia, tất cả các tu sĩ tỉnh ngộ.

Không còn những ngờ vực, kiêu ngạo lúc trước, chỉ có kính ngưỡng và e ngại tới từ tận đáy lòng.

Các tu sĩ dồn dập quỳ gối, không còn gì nghi ngờ.

Trên bầu trời, đám người Trì Vãn Ngưng cũng xuất hiện.

Có lẽ tu sĩ Thiên Tằm là những người duy nhất không quỳ lạy.

Bọn họ có tín ngưỡng của mình, không tin trời không tin đất, chỉ tin Ninh Dạ.

Cho dù Ninh Dạ đã không còn, tín ngưỡng vẫn không đổi.

Trì Vãn Ngưng nhìn về phía Thư Vô Ninh: “Phu quân của ta đâu?”

Thư Vô Ninh đáp rất hời hợt: “Trở về thiên đạo, mọi thứ trong đời đều thuộc về ta, ngươi có thể cho rằng sư đồ chúng ta đã là một người.”

Công Tôn Điệp cười lạnh: “Đáng tiếc, ngươi không phải trượng phu của ta.”

Hình ảnh Thư Vô Ninh đã biến hóa, chuyển thành hình dạng Ninh Dạ: “Thế này được chưa!”

“Im miệng!” Công Tôn Điệp cả giận nói: “Sao ngươi dám làm như vậy!”

Thư Vô Ninh chẳng hề để ý: “Cái nghĩa sư đồ chẳng qua chỉ là của con người, sao lớn bằng thiên ý? Nhưng các ta có thể hiểu được cảm thụ của các ngươi. Không sao, là thê tử sư phụ cũ của ta, các ngươi cũng có thể coi là sư nương của ta, ta nên đối xử tôn kính. Cho phép các ngươi không quỳ, nhưng không thể làm trái thiên ý, chiến tranh với Phản giới sắp bắt đầu, mời chư vị theo ta.”

Công Tôn Điệp còn định la hét nhưng bị Trì Vãn Ngưng ngăn cản: “Đừng tranh luận với cô ta, vô dụng thôi.”

Cô nhìn về phía sau, tu sĩ Thiên Tằm hàng ngũ chỉnh tề, tính theo số lượng thậm chí vượt qua lực lượng của bất cứ tinh giới nào.

Đây là lực lượng mà Ninh Dạ đã phát triển suốt mấy ngàn năm, nhưng bây giờ, không có Ninh Dạ.

Trì Vãn Ngưng nói: “Theo như chí nguyện của vong phu, trận chiến Chính ma đã không thể tránh khỏi. Hôm nay chúng ta đã tới đây thì phải làm chuyện nên làm. Nhưng việc chúng ta làm là thuận theo bản tâm, không theo thiên mệnh. Chư vị, xin cứ tự nhiên!”

Tu sĩ Thiên Tằm đồng thanh hô to: “Chúng ta thề sống chết theo phu nhân!”

Thư Vô Ninh chỉ mỉm cười, không hề để ý.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, nhỏ giọng nói: “Lão già Quan Tinh, ngươi tới chậm quá.”

Chỉ thấy chân trời có ánh sao lóe lên, cuối cùng Quan Tinh Tử cũng xuất hiện.

Mi trắng tóc bạc, phất trần phẩy nhẹ: “Thiên đường có lối ta không đi, địa ngục không cửa ta lại vào. Lão phu cũng giống Ninh phu nhân, có thể vào Phản giới, nhưng tự chọn đường của mình.”

Thư Vô Ninh mỉm cười: “Tùy ý.”

Vung ống tay áo, chỉ thấy khe hở đã mở rộng, hóa thành càn khôn vô biên chụp xuống.

Đồng thời tất cả các tu sĩ thể hiện năng lực.

Đủ loại bảo vật thần khí xuất hiện.

Trì Vãn Ngưng tế Thiên Cơ điện lên, Tuyền Cơ xích tỏa hào quang vạn trượng, bảo vệ mọi người.

Chỉ nghe một tiếng: “Đi!”

Vô số tu sĩ đã hóa thành từng luồng sáng, tung mình lao vào vực sâu vô biên kia.

Đây là một thế giới vĩnh viễn chỉ có bóng tối.

Bầu trời luôn có mây đen bao phủ, thi thoảng có hồng quang lóe lên, cũng là cơn mưa máu ồ ạt.

Mặt đất chỉ có màu đỏ rực tiêu điều, dưới đất là vô số ánh lửa.

Nhưng cho dù là nơi vực thẳm quanh năm phun lửa, vẫn có con sông chảy qua.

Nhưng con sông đó không thể mô tả bằng ngôn ngữ, dòng sông màu đen mang chút màu đỏ sậm, như máu tươi thấm trên mặt đất.

Thi thoảng trong sông lại có một số thứ màu xanh đen chìm chìm nổi nổi.

Nhìn kỹ lại, ra là từng quả trứng.

Những quả trứng này lại do thiên địa tự nhiên sinh thành.

Vì vậy còn gọi là Vô Sinh trứng.

Một số quả trứng trôi theo dòng sông, va đập với bờ sông, tiếp đó vỏ trứng nứt ra, một sinh vật màu đỏ lửa thò đầu khỏi trứng.

Đó là một con tiểu ác ma sơ sinh.

Đỉnh đầu có hai sừng nhỏ nhòn nhọn, tuy mới ra đời nhưng móng vuốt đã cực kỳ sắc bén.

Ken két!

Móng sắc cào lên vỏ trứng, xé rách vỏ trứng, ra sức giằng khỏi trói buộc của vỏ trứng. Con ác ma nhỏ này hiếu kỳ lắc lư đầu, nhưng trên mi tâm có một hình tia sét mờ nhạt, dường như là ký hiệu từ khi ra đời.