← Quay lại trang sách

Chương 1507 Tầm mắt hỗn độn 1

Thời khắc này nó mở to mắt nhìn xung quanh.

Ta đang ở đâu?

Ta là ai?

Trong lòng còn đang mê man, lại nghe thấy bốn phương tám hướng có vô số tiếng vỏ trứng vỡ.

Đó là đồng loại của nó, từng con ác ma nho nhỏ đang bò ra.

Bọn chúng vừa ra đời đã nhe nanh múa vuốt, phát ra tiếng gào sắc bén.

Tiếng gào thét này mang ý nghĩa rất đơn giản.

Đói bụng!

Ác ma con vừa ra đời, cần đồ ăn mới có thể trưởng thành.

Nhưng dưới vực sâu cằn cỗi này, chẳng có mấy đồ ăn.

Đồng loại, chính là thức ăn tốt nhất.

Thế là ngay khoảnh khắc sau, tất cả ác ma vừa ra đời đã lao vào tấn công lẫn nhau, triển khai một trận chém giết điên cuồng.

Ác ma con có dấu vết hình tia sét dường như đã hiểu, nhưng nó không lao tới mà gian xảo rụt cổ ở một bên lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

Máu đen mang theo tính ăn mòn mãnh liệt bắn tung tóe khắp nơi, đám ác ma vừa ra đời đã chém giết hỗn loạn.

Một con ác ma bị thương lăn qua bên cạnh nó.

Nó ra sức đứng dậy, nhưng chỉ thấy một gương mặt dữ tợn, trên gương mặt đó có một ánh mắt mà rất xa lạ với nó.

Ánh mắt lạnh lùng mà xảo trá.

Khoảnh khắc sau, nó đã bị xé tan...

Ác ma con chiến đấu không lâu, chẳng bao lâu sau đã phân thắng bại.

Cuối cùng chỉ có hơn mười ác ma sống sót.

Bọn chúng nhận được món ăn đầu tiên, cũng là quý giá nhất trong cuộc đời, điên cuồng gặm nhấm đồng bọn. Thi thể của đồng bọn có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng trong một thời gian rất dài.

Thế nhưng mỗi ác ma còn sống đều hiểu, đây mới là bắt đầu.

Thế giới vực sâu, chiến đấu luôn luôn tồn tại, tử vong chưa bao giờ đáng sợ, nó chỉ là bắt đầu một vòng luân hồi mới.

Có lẽ vì nguyên nhân này, đại đa số ác ma không hề sợ chết.

Nhưng con ác ma có dấu vết tia sét này lại là ngoại lệ.

Nó không muốn chết.

Không chỉ có vậy, thậm chí nó còn đang suy nghĩ.

Ăn uống no say, nằm bên bờ sông, nó ngửa đầu nhìn lên trời.

Trong đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ: Có lẽ đầu tiên ta nên nghĩ xem mình là ai?

Ừm, có lẽ đặt tên cho mình cũng là ý hay.

Tên!

Đó là thứ chỉ đại ác ma mới có tư cách nắm giữ, nhưng ai dám nói mình không thể có?

Ta cứ nghĩ một cái cho mình đi.

Nó nghĩ.

Nhìn bầu trời u tối không chút ánh sáng kia, nó đã quyết định gọi mình là:

Dạ!

Cuộc sống của Dạ rất đơn giản.

Chiến đấu, giết chóc, ăn uống.

Ác ma không cần tu luyện, ăn uống chính là cách tu luyện tốt nhất.

Nhưng Dạ không giống những ác ma khác, nó luôn cảm thấy mình không nên thỏa mãn với tình trạng an nhàn trước mắt.

Nó nên có mục tiêu lớn hơn.

Nó sinh ra đã khác với những kẻ còn lại, chắc chắn tương lai cũng khác với bọn chúng.

Theo suy nghĩ này, Dạ bắt đầu tích cực thăm dò bên ngoài.

Dãy núi đen kịt vô cùng vô tận, ác ma trí tuệ kém cỏi, không biết đặt tên cho khu vực.

Thậm chí bọn chúng còn không có khái niệm thời gian.

Dạ không biết mình đã sống bao lâu, bầu trời vĩnh viễn là màu đen, không có mặt trời lặn mặt trăng lên, không có khái niệm một ngày một năm... kỳ quái, sao ta lại biết những thứ này?

Bỏ đi, bỏ đi, không cần quan tâm.

Dạ bỏ qua tất cả những suy nghĩ vô nghĩa, biết là biết, không biết là không biết, tạm thời không cần tìm hiểu nhiều.

Giết chóc, trưởng thành mới là ý nghĩa duy nhất cần suy nghĩ.

Khác với những ác ma còn lại, Dạ vừa ra đời đã có trí tuệ cao siêu.

Vì vậy nó rất ít khi khinh suất.

Đại đa số thời điểm, nó lẳng lặng đợi trong bụi cỏ, chờ một ác ma nào đó tình cờ đi qua, sau đó tập kích từ phía sau, dùng móng vuốt của mình cào vào điểm yếu trên thân thể mục tiêu, gây thương tích trí mạng

Nhưng nó cảm thấy như vậy chưa đủ thống khoái.

Ta là một con ác ma thông minh, ta nên dùng cách thông minh hơn nữa.

Nó nghĩ.

Trong ngọn núi màu đen, một con ác ma trưởng thành đang đi từ đằng xa tới.

Cái mũi thô to của nó hít thở xung quanh, ngửi mùi lưu huỳnh trong không khí, bước chân nặng nề giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng vang ầm ầm, phía sau là cái đuôi khổng lồ không ngừng đảo qua đảo lại.

Đây là một con ác ma đã trải qua huyết chiến, vì vậy nó cực kỳ nhạy cảm, có trực giác cường đại.

Nó có thể cảm nhận được trong bụi cỏ phía trước có một nhóc con đang nằm.

Có lẽ do đã trưởng thành, ác ma này cũng có một ít trí tuệ.

Mai phục?

Vô nghĩa!

Nó nở nụ cười khinh bỉ, sau đó lao tới.

Ngay lúc nó sắp lao tới, đột nhiên lại hụt chân, rơi thẳng xuống.

Tiếp đó tiếng phốc phốc vang lên, nó phát hiện thân thể mình đã bị cọc gỗ đâm thủng.

Thế này là sao?

Đại ác ma giật mình.

Thân thể cường hãn của ác ma khiến bọn chúng có khả năng chịu đau cực mạnh, ngược lại năng lực phân tích tình trạng hiện tại lại rất kém cỏi.