Chương 1508 Tầm mắt hỗn độn 2
Nó thấy bản thân rơi vào trong hố, hố cắm đầy chông nhọn.
Đây là...
Nó còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên miệng hố xuất hiện bóng dáng một tiểu ác ma, tay còn giơ một tảng đá lớn.
“Gào!” Đại ác ma phát ra tiếng gào phẫn nộ.
Nghênh đón nó là tảng đá rơi xuống.
Sau khi đập nát con đại ác ma này, Dạ phun ra một ngụm khí.
Nhìn một ác ma cường đại gấp mười lần mình chết trước mặt, gương mặt Dạ nở nụ cười sung sướng.
Sau khi giết chết con đại ác ma này, thậm chí nó có thể cảm nhận được lực lượng cuồn cuộn trong thân thể mình.
Đó là thứ gì, tạm thời nó còn chưa thể hiểu nổi, nó chỉ biết giết chóc có thể khiến nó trở nên cường đại.
Dựa theo thông lệ, Dạ kéo thi thể đại ác ma lên.
Đây là bữa tối hôm nay của nó.
Nhưng sau khi mổ xẻ thân thể đại ác ma, nó lại đào được một tinh thể màu đen trong bụng đại ác ma.
Đây là...
Ma tinh?
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Tinh hoa của ác ma, tràn ngập lực lượng hắc ám.
Hình như có thể dùng làm gì đó?
Dạ nghĩ.
Trong đầu hiện lên vô số thứ kỳ quái, như từng luồng sáng lướt qua.
Dần dần thành hình.
Một suy nghĩ không khống chế được nổi lên.
Dạ quyết tâm, phải thử một chút!
Nó bóc da của đại ác ma ra, sau đó cắn ngón tay, lấy ma tinh làm bút, bắt đầu vẽ tranh trên da ác ma.
Chẳng bao lâu sau một tấm bùa lóng lánh hoa văn đỏ sậm đã xuất hiện, ma tinh cũng nhỏ đi đôi chút.
Dạ giơ tấm bùa bằng da lên, chỉ về phía xa.
Ầm!
Một quả cầu lửa khổng lồ bắn ra, khiến núi đá đằng xa nổ tung.
Thế là Dạ lại cười vui vẻ.
Những ngày kế tiếp, Dạ càng hiểu rõ suy nghĩ của bản thân.
Ác ma giết chóc, ăn thịt bọn chúng, dùng máu thịt mà tinh hoa lực lượng của chúng để thi triển lực lượng càng cường đại.
Thời gian cứ thế trôi qua, Dạ cũng nhanh chóng trưởng thành.
Từ tiểu ác ma ban đầu nhanh chóng lớn lên thành ác ma trưởng thành, cũng nhanh chóng chi phối toàn bộ vùng núi này.
Dạ không biết mình tốn bao lâu để làm được điều này, nó chỉ biết không có bất cứ ác ma nào sống được trong lãnh địa của nó.
Đây là bản tính của ác ma.
Giết chóc, thống trị, khống chế!
À, còn có trưởng thành.
Dạ có thể cảm nhận được lực lượng của mình càng ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng không biết vì sao, xưa nay Dạ luôn coi thường chuyện ỷ vào lực lượng.
Trong cõi u minh như có âm thanh đang nói với nó, lực lượng không hề quan trọng, quan trọng là con đường chính xác.
Con đường chính xác?
Con đường chính xác ở đâu?
Dạ không hiểu.
Việc duy nhất nó làm được là tuân theo bản tâm, ẩn nấp, ám sát.
Không hiểu sao, Dạ còn đặt tên cho hành động này: Ăn gà.
Thật thú vị.
Chuyện này thì liên quan gì tới gà? Mà gà là cái gì?
Nó không biết, nhưng cũng không sao.
Hôm nay, trong dãy núi có một gã to con tới.
Đó là một tên khổng lồ thân dài hơn ba trượng, xương cốt nhô dài từ trong người, tạo thành lưỡi đao sắc bén.
Nhận Cốt ma.
Trong đầu Dạ lóe lên cái tên này.
Cho dù mới thấy lần đầu, nhưng Dạ vẫn biết.
Cứ như từ trước đây rất lâu đã từng thấy, thậm chí từng giết.
Nhận Cốt ma là quái vật cực kỳ cường đại so với ác ma vừa ra đời như Dạ, nhưng Dạ không hề e ngại.
Nó ngang nhiên xuất hiện trước mặt con Nhận Cốt ma kia, gương mặt đỏ lửa nở nụ cười khinh bỉ, trên đỉnh đầu là cặp sừng cong cong, lập lòe hào quang lạnh lẽo mà u ám.
Có lẽ bị chọc giận, cũng có lẽ là bản tính.
Thấy một con ác ma bình thường dám cản đường mình, Nhận Cốt ma phẫn nộ.
Nó gào thét, lao tới, đuôi như cưa xích hóa thành ngọn roi dài sắc bén.
Nhưng ngay khoảnh khắc nó xông tới, cây cối khô đét xung quanh lại cử động.
Đám cây khô như sống dậy, xoay xung quanh, cuốn Nhận Cốt ma vào trong cây, bao phủ thành cái kén lớn.
“Hống!” Nhận Cốt ma phẫn nộ giãy dụa, lưỡi đao trên tay nó chém vào đống cây khô, chặt đứt gốc cây rồi lại lao tới.
Mặt đất xuất hiện cái hố lớn, Nhận Cốt ma rơi xuống, nhưng ngay khoảnh khắc sau đã lao thẳng tới, làn da nó phủ kín lân giáp, những chông gỗ đó không làm gì được nó.
Nhưng ngay lúc nó rơi xuống, Dạ đột nhiên nằm bò dưới đất, sau đó Nhận Cốt ma chứng kiến một khúc gỗ lớn đâm thẳng vào mặt nó.
Nó đang định nhảy lên lần nữa, lại nghe một tiếng vang răng rắc, một tảng đá lớn lăn từ trên con dốc bên cạnh xuống, đè lên người nó.
Trong tiếng răng rắc, xương đùi của Nhận Cốt ma đã gãy.
Tiếp đó là một ánh lửa lóe lên, ngọn lửa nung chảy móng vuốt của nó.
Tiếp đó...
Móng vuốt sắc nhọn của Dạ đã đâm vào chỗ khá mềm trên bụng nó, phanh bụng nó ra.
Tới tận lúc chết con Nhận Cốt ma vẫn không hiểu vì sao mình lại xui xẻo như vậy.