← Quay lại trang sách

Chương 1509 Ám Ma lãnh chúa 1

Chậm rãi thu tay lại, một luồng lực lượng dâng lên trong thân thể.

Dạ phát ra tiếng rên rỉ sung sướng tới cùng cực.

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiên... hoa... tiến... tiến... hóa... tiến háo...”

Nó cười phá lên.

Bây giờ nó đã có thể nói chuyện.

Dạ tiến hóa.

Từ một con đại ác ma bình thường tiến hóa thành hình thái ác ma mới.

Có lẽ do tác dụng của thiên phú, tuy không có biểu đồ nhưng Dạ vẫn cảm nhận được mình có thể lựa chọn ba phương hướng tiến hóa.

Một loại là hướng lực lượng, có thể tiến hóa thành Lực ma, Liệt Xỉ ma, Nhận Cốt ma, các loại ác ma chiến đấu bằng lực lượng.

Một là hướng tự nhiên, có thể sử dụng các loại lực lượng có trong thế giới này như ngọn lửa, bóng tối.

Còn có một loại là phương hướng hỗn độn, có là phương hướng thần bí khó lường, tất cả đều không rõ, không biết cuối đường đó là gì.

Không chỉ có vậy, thậm chí Dạ còn có cảm giác, phương hướng thứ ba... là hướng của riêng mình.

Phương hướng mà chỉ bản thân mới mở được.

Dường như ý nghĩa cho sự tồn tại của mình chính là con đường thứ ba này.

Nếu đã vậy, còn chờ gì nữa?

Con đường chính xác!

Chỉ có con đường mới này là có ý nghĩa.

Con đường hỗn độn, con đường chưa biết, có lẽ mới là con đường chính xác.

Vì vậy Dạ không hề do dự chọn con đường thứ ba.

Phương hướng hỗn độn.

Sau khi nó lựa chọn, Dạ cảm thấy thân thể của mình đã có biến hóa.

Sừng của nó co lại, thân thể đang biến nhỏ, ngay cả móng vuốt và sừng nhọn cũng thu nhỏ.

Lực lượng của nó không tăng cường, thân thể của nó cũng không tạo thành ma tinh, không có năng lực khống chế ngọn lửa hay bóng tối, cứ như tiến hóa lại khiến nó yếu đi.

Nhưng Dạ lại trong ở nên hưng phấn.

Vì nó cảm nhận được, nó nhìn thế giới này rõ ràng hơn.

Đây là một cảm giác rất kỳ quái, đáng lẽ nó không có vấn đề gì về thị lực, nhưng bây giờ nó nhìn thế giới này không có cảm giác như đang nhìn bằng mắt mà như đang nhìn bằng tâm.

Dạ thử nhắm mắt lại, vậy là nó phát hiện, mình vẫn có thể cảm thụ xung quanh.

Nhưng không còn núi đá lởm chởm, không còn tro bụi đầy đất, mà là vô số cảnh tượng hỗn độn, không thể nói rõ được, không thể tả nổi.

Đó là một cảm quan khác, quan sát thế giới theo một góc độ khác.

Càng phong phú, càng xán lạn, cũng càng mê ly.

Trong tầm nhìn này, Dạ không còn thấy bóng tối vô tận mà là sinh cơ tự nhiên thuần túy.

Đúng, sinh cơ!

Trong thế giới u tối hỗn độn này, không ngờ lại tràn ngập sinh cơ.

Khiến người ta khó lòng tưởng tượng, khó mà lý giải.

Nhưng nếu vực sâu đã có sinh mệnh, thì đương nhiên cũng có sinh cơ.

Cho dù là hình thái sinh mệnh khác biệt, phương thức sinh sống khác biệt, nhưng bản chất sinh cơ vẫn tương tự.

Thậm chí càng dồi dào!

Chuyện này khiến nó không thể hiểu nổi!

Thậm chí nó không hiểu vì sao mình lại biết rất nhiều khái niệm kỳ quái.

Ta nhìn thấy những thứ này, ta lý giải được một phần, nhưng ta không hiểu những điều này từ đâu tới.

Chuyện này khiến Dạ càng hưng phấn.

Sau đó nó giơ tay, chỉ về một mảnh đất trống.

Không ngờ vùng đất xơ xác tiêu điều đó lại có một đóa hoa tươi mọc ra.

Trong thế giới hắc ám hoang vu này, đóa hoa cực kỳ bắt mắt, mùi hương thơm ngát mê ly.

Nhưng ngay khi nó xuất hiện, trong tầm nhìn khác, Dạ lại cảm thụ được tĩnh mịch vô tận.

Đó là tử vong!

Đóa hoa tử vong!

Rõ ràng đó là một đóa hoa rất đẹp, nhưng trong tầm nhìn hỗn độn, nó lại mang đầy ý tử vong.

Dạ nhẹ nhàng vung tay lên, bông hoa bay lên không trung.

Đóa hoa bồng bềnh bay lượn, như một áng mây.

Bay tới đầu một con đại ác ma, con đại ác ma nhìn thấy đóa hoa, đầu tiên kinh ngạc, sau đó phát ra tiếng gào thét như tử vong.

Nó ra sức chạy trốn, nhưng không tránh được đóa hoa kia quấn lấy.

Đóa hoa kia hạ xuống đầu nó, rễ cây đâm xuống, chỉ trong chớp mắt đã phủ kín thân thể nó.

Thế là tất cả máu thịt của đại ác ma đều héo tàn, đóa hoa càng lúc càng rực rỡ.

Đúng lúc này trên bầu trời bỗng có ngọn lửa giáng xuống, như thiên lôi hàng thế.

Ầm!

Ngọn lửa và sấm sét đánh lên đóa hoa, đóa hoa lập tức tan thành tro bụi.

Tiếp đó là một cặp mắt đen kịt hiện lên trên bầu trời, tìm kiếm xung quanh.

Dạ thầm giật mình, lẳng lặng nằm dưới đất, như một con ác ma ăn uống no say nằm thảnh thơi.

Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mà tiếp tục tìm kiếm.

Đúng lúc này, trên bầu trời tối tăm đột nhiên xuất hiện một vệt cầu vồng.

Vệt cầu vồng lóng lánh hào quang ngũ sắc, soi sáng chân trời.

Tất cả ác ma đồng thời ngẩng đầu gầm thét, phát ra tiếng kêu vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

Đồng thời, hai con mắt trên không trung cũng biến mất không còn tăm hơi.

Dạ biết: Không thể ở đây nữa.

Ngoài ngọn núi là đâu?

Dạ không biết.

Nhưng nó muốn tới thử.