← Quay lại trang sách

Chương 1510 Ám Ma lãnh chúa 2

Sau một ngày thu thập dọn dẹp, Dạ bắt đầu thử nghiệm ra khỏi ngọn núi đen kịt này.

Đi theo trực giác trong lòng, nó tiến theo một hướng.

Không thể sử dụng đóa hoa đại biểu cho tử vong kia, vì vậy Dạ lại làm theo bài cũ.

Dọc đường, nó nghiên cứu các loại cơ quan.

Nhắc tới cũng thú vị, Dạ cảm giác mình bẩm sinh đã biết cái này, bất cứ thứ gì tới tay nó cũng có thể làm ra đủ loại chiêu trò.

Mà thị giác hỗn độn còn giúp nó cảm nhận rõ ràng hơn bản chất của sự vật, bất cứ thứ gì tới tay nó cũng như mở được thiên nhãn, dễ dàng hiểu rõ tác dụng.

Đáng tiếc, nơi này không có chợ buôn, nếu không đi kiếm hàng lọt lưới cũng vui.

Mà chợ buôn là gì? Kiếm hàng lọt lưới là sao?

Thôi thôi, không nghĩ nữa.

Nhưng cho dù là ác ma chắc cũng có tổ chức, cũng có chợ chứ?

Nó nghĩ.

Mang suy nghĩ kỳ quái này, nó lại tiếp tục đi.

Dọc đường đi, Dạ thấy cầu vồng mấy lần.

Trời, càng ngày càng sáng.

Nhưng trong thị giác hỗn độn, khí tức tử vong đang tràn ngập.

Không biết đi được bao lâu, cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi đen kịt như không có điểm cuối này.

Cuối cùng, Dạ chứng kiến một cảnh tượng khiến nó kinh ngạc.

Đó là một tảng đá lớn màu đen lơ lửng giữa không trung. Nói chính xác hơn cũng không coi là không trung, vì nó cách mặt đất có ba trượng.

Trên tảng đá có vô số ác ma đi lại.

A!

Đối với ác ma, đây đúng là tình hình hiếm thấy.

Ít ra theo những gì Dạ từng thấy ác ma gặp ác ma, hầu như chỉ có chém giết, chưa bao giờ có thỏa hiệp.

Nhưng bây giờ nó lại thấy một lượng lớn ác ma tụ tập với nhau, không hề chiến đấu.

Nhưng Dạ nhanh chóng hiểu được lý do.

Khi nó tới bên cạnh tảng đá màu đen, nhảy lên đó, nó lập tức cảm nhận được một lực lượng ràng buộc.

Lực lượng này hạn chế nó, khiến nó ý thức được, nếu ra tay ở đây sẽ bị trừng phạt rất đáng sợ.

Ồ?

Quả nhiên?

Trong không trật tự cũng có trật tự.

Không hiểu sao những từ ngữ này lại xuất hiện trong lòng Dạ, nhưng nó cũng quen dần.

“Mới tới?” Một giọng nói vang lên sau lưng nó.

Dạ quay đầu lại nhìn, đó là một con Cự Lực ma một mắt, thân thể cao lớn.

Cự Lực ma cúi người xuống nhìn Dạ, cười ha hả nói: “Sao nào, còn chưa biết nói năng à?”

Dạ trả lời: “Mới biết một chút.”

“Ồ, đại ác ma mới ra đời, mồm miệng cũng khá linh hoạt, ngươi có tư cách đi vào Hắc Nham lãnh địa. Đi đi, đừng gây rối là được.” Cự Lực ma nói xong lại ngồi xuống, chẳng khác nào bức tượng đá.

Trong thị giác hỗn độn, Dạ cảm thụ được trong trung tâm thân thể của Cự Lực ma có một điểm sáng màu vàng đất.

Đó là căn nguyên lực lượng của nó?

Thế có phải đó cũng là điểm yếu của nó?

Không biết trồng hoa trong đó sẽ có hiệu quả ra sao.

Dạ suy nghĩ miên man, đã bước vào lãnh địa Hắc Nham.

Ác ma không cần phòng ốc.

Lãnh địa Hắc Nham tuy gọi là lãnh địa nhưng thật ra chẳng có kiến trúc nào ra dáng.

Đủ loại ác ma nằm ngang dọc tứ tung dưới đất, bọn chúng đã ăn uống no nê, phơi bụng lên trời, hưởng thụ cảm giác nhàn nhã.

Như một bầy cá sấu tắm nắng.

Một con Liệt Diễm ma toàn thân đỏ lửa nằm nhoài trên một tảng đá lớn, có lẽ do hạn chế của khu vực này nên không thấy ngọn lửa bốc lên trên người nó, để lộ làn da đỏ rực bóng loáng. Trong trạng thái này là lúc nó yếu ớt nhất, Dạ cảm thấy mình tùy ý đánh một quyền cũng có thể giết chết nó.

Một lũ Giác ma đang ngồi xếp bằng dưới đất, bọn chúng dùng cái sừng lớn của mình đẩy tới đẩy lui, không ngờ hành động này không bị hạn chế, chỉ có điều thi thoảng lại có Giác ma bị chen ra ngoài lãnh địa, thế là đám Giác ma khác thi nhau nhảy ra ngoài lãnh địa, đại khai sát giới với đồng bọn xui xẻo, sau đó phát hiện hóa ra mình cũng rời khỏi khu vực bảo vệ, cũng trở thành mục tiêu giết chóc. Nhưng đám Giác ma có vẻ hoàn toàn không để ý.

Đại đa số ác ma cũng không để ý.

Tử vong và giết chóc, cũng như ăn cơm uống nước hàng ngày.

Một con Hài Cốt ma đang tháo đầu của mình ra, dùng đất cát tẩy rửa. Hạt nhân của Hài Cốt ma là một khối tinh túy hắc ám ở trong thân thể nó, cái khác chỉ là râu ria. Tinh túy hắc ám thường không có vị trí cố định, nhưng cho dù Hài Cốt ma có giấu thế nào, Dạ cũng thấy rõ ràng.

Có lẽ cảm thụ được nguy cơ, Hài Cốt ma đội đầu của mình lên, hốc mắt bốc lên ánh đỏ sậm, hung ác nhìn chằm chằm vào Dạ.

Dạ nhún vai một cái, tiếp tục đi tới.

Nó tới đây vốn không có mục đích gì, chỉ muốn biết một ít tình hình.

Vì vậy nó nhanh chóng tìm ra mục tiêu của mình.

Một con Giảo ma già yếu.

Xem ra nó sắp chết rồi, nằm dưới đất rên rỉ: “Cho chút thịt đi, cho chút thịt đi.”