← Quay lại trang sách

Chương 1515 Xâm lấn 1

“Đúng vậy.” Nghĩ Thái ma trả lời: “Nhân loại đã chính thức xâm lấn. Tu sĩ của chúng đang xâm nhập xung quanh, hủy diệt quê hương chúng ta, phá hủy tất cả. Tất cả tội ác, mặt trái của vũ trụ, ung nhọt ghê tởm, ôn dịch trí mạng...”

Nghĩ Thái ma không ngừng chửi rủa.

Vốn từ còn rất phong phú, Dạ nghĩ.

Sau đó nó lắc đầu: “Ta không thấy.”

“Thế ngươi nên cẩn thận một chút, trước đây không lâu trong khu rừng Đê Ngữ diễn ra một chuyện quái lạ, một loại lực lượng tử vong cường đại hàng lâm, có lẽ có nhân loại gian ác nào đó xuất hiện ở nơi này.” Nghĩ Thái ma rất dễ lừa.

Dạ hỏi: “Chúng ta nên làm thế nào?”

Nghĩ Thái ma lắc đầu: “Ta không biết, đó là chuyện của Ma Vương, thậm chí phải là Ma Hoàng mới có thể quyết định. Ảm Diệt Ma Hoàng vĩ đại còn chưa hạ lệnh cấm, tạm thời không có vấn đề gì, nhưng Hắc Tử Ma Vương đã bảo chúng ta điều tra tất cả những điểm dị thường ở khu rừng Đê Ngữ.”

Hóa ra chủ nhân của khu rừng Đê Ngữ cũng chỉ là kẻ chấp hành, lão đại bố trí tất cả mọi chuyện là Ma Vương chủ nhân của bình nguyên Hắc Tử.

Ừm, thế thì càng phải cẩn thận, Ma Vương, chắc là cấp Niết Bàn? Niết Bàn... thật thú vị, Niết Bàn là cái gì? Sao lại gọi là Niết Bàn, sao ta lại biết?

“Ta sẽ lưu ý.” Dạ trả lời.

Nghĩ Thái ma vẫn chưa đi, nó lại hỏi: “Trước đây không lâu ngươi có thấy một con Quỷ ma không?”

“Xin lỗi, ta không thấy.” Dạ trả lời.

Con Cự Lực ma bên cạnh nói luôn: “Lão đại, chẳng phải chúng ta từng giết chết một con Quỷ ma à? Mùi vị của nó không tệ lắm, nhưng phần lớn là bị ngươi ăn.”

Vừa nói nó vừa liếm mép.

Chết tiệt!

Dạ phẫn nộ.

Lũ thủ hạ ngu xuẩn này, bảo bọn chúng giết chóc thì là một đám cao thủ, không cần mệnh lệnh, nhưng lần sau nói dối tuyệt đối đừng kéo theo lũ này.

Nghĩ Thái ma kinh ngạc há to cái miệng bạch tuộc, tám xúc tu đồng thời la hét; “Ngươi dám giết chết sứ giả của chủ ma!”

“Ồn chết đi được!” Dạ thở dài một tiếng.

Nó chậm rãi đứng dậy: “Giết ngươi xong là phải dọn nhà thật rồi.”

Nói chuyện với kẻ ngu thì khổ sở.

Nói chuyện với kẻ gian xảo thì nguy hiểm!

Đây là kết luận mà Dạ nhận được.

Nói chuyện với đám ác ma ngu đần kia là cực kỳ khổ sở, bọn chúng khó mà hiểu được mệnh lệnh phức tạp, càng không biết cách tùy cơ ứng biến.

Ít nhất cũng phải là ác ma tiểu lãnh chúa trở lên mới có một chút trí tuệ như thiếu niên.

Nhưng cũng phải xem chủng loại.

Có một số ác ma cho dù thăng cấp lên đại lãnh chúa, cấp bậc Vô Cấu, vẫn là loại ngu ngốc!

Nhưng đáng tiếc là, không bao gồm chủ ma khu rừng Đê Ngữ.

Vì vậy sau khi giết chết con Nghĩ Thái ma này, Dạ không thể không bỏ trốn.

May là sau khi giết chết Nghĩ Thái ma, hắn cũng hấp thu được năng lực của Nghĩ Thái ma, khiến bản thân cũng có khả năng biến hóa.

Đám ác ma này đúng là chất dinh dưỡng rất tốt.

Giết chết ác ma có thể thu được năng lực của đối phương, đây không phải thiên phú của hắn, tất cả ác ma đều có, chẳng qua tỷ lệ rất thấp.

Đại đa số ác ma có giết hơn vạn ác ma cũng chưa chắc thu được.

Nhưng Dạ phát hiện, hình như mình không có hạn chế này.

Nó có thể hấp thu thứ mình cần rất dễ dàng, chỉ cần nó muốn.

Không, không phải hấp thu.

Mà là thức tỉnh.

Cảm giác như nó vốn có những năng lực này.

Nhưng lại có điểm khác biệt!

Đó là một cảm giác rất kỳ quái, khó mà mô tả nổi.

Cứ như trước đây mình vốn có năng lực tương tự, nhưng bản chất lại khác nhau một trời một vực.

“Chắc chắn kiếp trước ta là người.” Đi trên mặt đất mênh mông mờ mịt, Dạ lẩm bẩm.

Sau khi suy nghĩ nó lại nói nói thêm: “Một người khá có tiền đồ... có lẽ là tu sĩ cường đại nào đó.”

Nhưng phải cường đại tới mức nào mới có thể giữ được một phần ý thức nhân loại, chuyển sinh thành ma?

Hai giới Chính Phản khác nhau rất nhiều.

Phản giới?

Sao ta lại nghĩ đây là Phản giới?

Sao ta biết là khác nhau rất nhiều?

Không, ta không chỉ biết có thế.

Rốt cuộc ta được sinh ra vì điều gì?

Dạ mê man.

Đột nhiên nó dừng bước.

Nó ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Trên bầu trời lại có một luồng sáng sặc sỡ quét qua.

Mấy ngày nay, luồng sáng này xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Đáng tiếc, Dạ còn chưa hiểu quan hệ giữa những luồng sáng rực rỡ này và nhân loại, nhưng bây giờ nó cũng không quan tâm tới điều này.

Nó quan tâm tới thứ ở sâu trong bóng tối.

Khi hào quang xuất hiện, toàn bộ thế giới như đang rung chuyển.

Sinh cơ vô hạn, đối với ác ma lại bệnh dịch tử vong...

Dựa vào hào quang trên bầu trời, trong tay Dạ lại xuất hiện đóa hoa yêu kiều kia.

Nụ hoa của nó sắp nở, sinh cơ vô hạn.

Khoảnh khắc sau, nó nở rộ trong tay Dạ.

Tất cả bóng tối mù mịt xung quanh cũng vì vậy mà lui bước...