← Quay lại trang sách

Chương 1517 Hoa nở hoa tàn 1

Trên mặt đất bao la, Dạ một mình tiến bước.

Hình thể của nó đã khác hẳn lúc trước.

Hai sừng dữ tợn co lại, móng vuốt cũng dần dần thu hồi, hình tượng càng lúc càng ôn hòa.

Nhưng không có nghĩa là nó đang biến thành người.

Thực ra Dạ cảm giác mình đang trong một trạng thái kỳ quái.

Cứ như thân thể và linh hồn của nó đi theo hai con đường trái ngược nhau.

Phương diện linh hồn có vô số hào quang đạo tắc ngưng tụ thành hình người, mênh mông, thần bí, không thấy rõ gương mặt, như ở chân trời lại gần ngay trước mắt.

Thân thể là ma, ngưng tụ lực lượng, mới hiện ma văn, ánh sáng ảm đạm nhưng cực kỳ vững chắc.

Cảm giác không tương xứng, thiếu dung hòa.

Hai bên lôi kéo lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau.

Linh hồn cường đại mà xa xôi, thân thể yếu ớt nhưng gần trong gang tấc.

Cứ như có một tu sĩ cường đại nào đó đoạt xá mình, nhưng do quan hệ thiên thời địa lợi, tuy chỉ là một ác ma yếu ớt mới ra đời nhưng không cách nào đoạt xá thành công.

Trong lòng lại hoan nghênh loại đoạt xá này.

Một tử ngữ vang lên: “Trở về”.

Thế nhưng trong ý thức còn có một âm thanh khác nhắc nhở bản thân: Không thể trở về!

Âm thanh đó từ đâu đến?

Không, phải nói là cảm giác này từ đâu ra?

Dạ không hiểu.

Nhưng bây giờ vấn đề là mình nên làm như thế nào?

Phải tìm kiếm đáp án, nhưng con đường nào mới là chính xác?

Thành người?

Thành ma?

Hay là...

Dạ ngửa đầu nhìn lên trời, trong lúc nhất thời không tim được đáp án.

Nó thầm hoang mang.

Lại thấy phía xa có một tên mặc giáp đen đeo kiếm lớn, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu đen, đang đi tới.

Đây là...

Dạ cẩn thận suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra lai lịch của đối phương.

Thật thú vị, ta rất quen thuộc với Nhân giới, nhưng lại không hiểu nhiều về Ma giới.

Lúc này gã giáp đen đeo đại kiếm như võ sư đã đi tới, hắn dừng lại trước mặt Dạ, phát ra tiếng nói khó nghe như sắt thép mài vào nhau: “Nơi này là lãnh địa U Hàn cổ bảo, không phải chỗ cho ngươi đi vào. Mau rời khỏi nơi này!”

Dạ nhìn nó, hỏi: “Ngươi là ma gì?”

“Không liên quan tới ngươi!” Ác ma mặc giáp đã giơ kiếm lên.

Điệu bộ như sắp chém xuống.

“Thế cũng tốt.” Dạ lẩm bẩm: “Giết ngươi là có đáp án.”

Thanh kiếm lớn ‘xoạt” một tiếng, làm dấy lên ánh lửa màu đen.

Dạ chỉ chậm rãi giơ tay.

Dùng tay không bắt lấy thanh kiếm lớn kia.

Thanh kiếm chém vào tay Dạ, phốc!

Bàn tay nó bị cắt rách.

Dạ chẳng hề để ý, cứ như bàn tay đó không phải của nó, chỉ nhìn thanh kiếm chém lên tay mình nói: ” Ám Huyết kiếm ma, thăng cấp từ Nhận Cốt ma lên. Cũng coi là... cảnh giới Vạn Pháp, à không, tiểu lãnh chúa!”

Phốc!

Thanh kiếm tiếp tục chém xuống, cắt đứt cánh tay nó, chém thẳng vào bả vai.

“Đau đấy.” Dạ tiếp tục lẩm bẩm.

Sâu trong linh hồn, nguyên thần vĩ đại kia như đang gào thét, nôn nóng vì chuyện của Dạ.

Để ta đi vào! Ta có thể giúp ngươi bóp chết tên này!

Lời kêu gọi như vang vọng từ thời viễn cổ, cất lên từ tận đáy lòng.

Nhưng Dạ lại lắc đầu: “Không, đây là con đường mà ta muốn đi.”

Thanh kiếm lại chém, cắt từ vai xuống ngực, Ám Huyết kiếm ma toàn thân bừng bừng ma khí: “Mau trở thành lương thực của ta!”

Dạ hoang mang nhìn đối phương: “Lương thực? À đúng, ngươi là lương thực của ta.”

Sau tiếng nói này chỉ thấy thanh kiếm kia kêu “rắc” một cái, đột nhiên phân giải, như bị thứ gì đó làm tan rã, từ từ tràn vào thân thể Dạ.

Ám Huyết kiếm ma kinh ngạc, định thu kiếm nhưng lại phát hiện bản thân không thể thu nổi.

Một lực hút kỳ lạ xuất hiện, như vòng xoáy.

Tạo thành một lỗ đen nho nhỏ ngay chỗ hắn chém vào.

“Đại đạo Vô Cực!” Dạ nói.

Khoảnh khắc sau Ám Huyết kiếm ma kêu thảm một tiếng, thân thể hóa thành ma diễm, “rầm” một tiếng tràn vào cơ thể Dạ, không còn tăm hơi.

Khí tức của Dạ cũng tăng cường vài phần.

Nó cúi đầu nhìn mình, thương thế đã biến mất, chỉ có ma thể xuất hiện thêm vài đường nét ma văn.

“Không!” Nguyên thần kia cũng kinh hãi la hét.

“Thế mới đúng chứ!” Còn có một âm thanh vô hình khác.

Cứ như thời khắc này linh hồn chia làm hai nửa, như thiên sứ, như ác ma, giằng co với nhau, mâu thuẫn với nhau.

Nhưng Dạ không biết ai là thiên sứ, ai là ác ma.

Theo lý mà nói, ta nên tin tưởng linh hồn bản thân kiếp trước mới đúng? Dạ nghĩ.

Nhưng bây giờ ta là ma!

Ma, không theo chính đạo.

Nó khẽ mỉm cười, để lộ răng nanh đầy miệng.

Sau đó nó đi về phía U Hàn cổ bảo kia.

Cổ bảo ngay phía trước.

Như tạo từ hàn băng, tạo thành một khu vực băng tuyết giữa hoang mạc dung nham này.

Đúng là hiếm có.

Đặt chân lên mặt băng còn phát ra tiếng răng rắc.

Khi nó tới gần cổ bảo, trong cổ bảo đá có hàng loạt ác ma lao ra.

Đứng đầu là một con Sương ma màu sắc tái nhợt, có bàn tay to kỳ dị.

Nó là lãnh chúa của nơi này.