← Quay lại trang sách

Chương 1518 Hoa nở hoa tàn 2

Đầu của sương ma như tác phẩm điêu khắc của gà mờ, đơn giản thô ráp, chỉ có mắt có tai, còn những chỗ khác chỉ cần thành cặp chứ cái sai vị trí cái hỏng tạo hình.

Khiến nó trông khá buồn cười.

Con lãnh chúa Sương ma này nhìn Dạ, hắn cảm thấy chút uy hiếp.

Nhưng hắn không sợ hãi, ngược lại còn cười gằn: “Ngươi không tệ, ta sẽ giết ngươi, hoặc bị ngươi giết chết.”

Nói xong vung bàn tay khổng lồ kỳ dị kia, lệnh cho đám ác ma khác lùi lại, bản thân thì đứng ra: “Đây sẽ là một trận quyết đấu công bằng.”

Chuyện này khiến Dạ khá hiếu kỳ: “Ta tưởng ngươi sẽ cảm giác được, ngươi không phải đối thủ của ta.”

“Có liên quan gì? Thế giới của ma, tử vong mới là đúng đắn!” Sương ma ngạo nghễ đáp.

Tử vong mới là đúng đắn?

Dạ suy ngẫm câu này, sau đó nó nói: “Có lẽ vậy, chúng ta là ma đầu không có sinh mệnh, chết mới là đường đúng. Nhưng nếu thế, sao ác ma càng trí tuệ lại càng sợ chết?”

Sương ma không ngờ nó lại nói vậy.

Hắn tức tối đáp: “Là do lũ Phản giới xâm lược! Bọn chúng khiến chúng ta sợ hãi cái chết, khiến chúng ta quên đi bản chất. Cái loại sơ sinh ngu ngốc nhà ngươi, tử vong không hề đáng sợ, sinh mệnh chỉ là khách qua đường! Quay về chính đạo, cô tịch và hư vô mới là vĩnh hằng duy nhất! Đến đây nào!”

Nói xong hắn lao tới, giơ tay, sương giá nổi lên.

Dạ để mặc băng giá bao phủ lấy mình, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành tượng đá.

Thấy y hoàn toàn không phản kháng, Sương ma cười đắc ý: “Xem ra ta còn chưa đi tới điểm cuối! Chết đi!”

Nói xong đã xuất quyền đánh về phía tương băng Dạ.

Rầm!

Nắm tay khổng lồ đánh lên tượng băng, tương băng không vỡ, nhưng mảnh băng bắt đầu cuốn lên, đóng băng cánh tay lãnh chúa Sương ma.

Sương ma kinh ngạc.

Phần đầu của tượng băng tan rã, để lộ gương mặt Dạ.

Nó nói: “Ngươi nói tử vong mới là chính đạo, nhưng lại cố gắng đạt được thắng lợi. Ngươi không cảm thấy như vậy mâu thuẫn à?”

“Đó là bản chất trong sự tồn tại của chúng ta!” Sương ma gào thét đáp lại.

“Thật ư? Có lẽ ngươi đúng, ta nghĩ ta tìm được một số đáp án rồi.” Dạ mỉm cười.

Băng tuyết dâng lên đầy trời, nhưng Dạ chỉ mỉm cười.

Một đóa hoa lặng lẽ nở rộ.

Hoa bay, hoa hạ.

Vạn vật lóe sáng.

Sương ma tan thành tro bụi.

Chân trời không có hào quang bảy màu, nhưng lần này hoa nở lại không kinh động bất cứ đại ma này.

Sau khi thế giới băng giá hóa thành tự nhiên, vạn hoa đua nở, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lại theo tiếng thở dài của Dạ mà lẳng lặng biến mất.

Từ đó trở đi, Dạ không ngừng đi lại trong lãnh thổ của thế giới Ma Vực này.

Hắn ra khỏi lãnh địa Ám Ma, vượt qua U Hàn cổ bảo, Bạch Nhận sa than, Vong Hồn cốc địa, Hắc Thủy sâm lâm, mãi tới khi tới một đầm lầy khổng lồ.

Đó là một đầm lầy đỏ tím, màu sắc của máu tươi trộn cùng bùn đất.

Đầm lầy Vong Huyết.

Trong Ma giới rất khó nhìn thấy màu đỏ của máu.

Thế nhưng trong đầm lầy Vong Huyết này, tất cả huyết dịch đều có màu đỏ.

Màu đỏ tươi của máu.

Khi Dạ đi tới nơi này, khu vực do máu đỏ tươi pha với bùn nhão này bỗng tạo thành một con Nê Tương ma khổng lồ.

Đây là đại lãnh chúa của đầm lầy Vong Huyết.

Cũng là ác ma tương đương với cấp bậc Vô Cấu, thực lực rất mạnh, nếu chỉ dựa vào bản thân Dạ hiện tại, Dạ biết mình không phải đối thủ.

“Nhưng giết ngươi rồi, ta có thể đạt tới cảnh giới Vô Cấu.” Nó nói.

“Ngươi nói cái gì?” đầm lầy Vong Huyết nghi hoặc: “Ác ma trẻ tuổi, ta chưa từng gặp ngươi. Ta không phải ác ma mà ngươi có thể khiêu chiến, rời khỏi nơi này, ngươi còn tiền đồ tốt đẹp.”

Thế là Dạ nói: “Sao ngươi không cho rằng tử vong mới là đường đúng?”

Vong Huyết lãnh chúa cười ha hả: “Tử vong? Đường đúng? Không, ác ma trẻ tuổi, ngươi chẳng hiểu gì cả. Ngươi quá trẻ tuổi nên ngươi có chí hướng rất xa. Nhưng người từng trải mới hiểu được, mục tiêu xa xôi kia đều là vô nghĩa, không phải thứ những ác ma như chúng ta có thể trông ngóng.”

“Hóa ra là vậy. Ngươi là loại biết nhiều rồi... cam tâm bình thường.” Dạ nói.

Vong Huyết lãnh chúa nổi giận: “Ngươi đang sỉ nhục ta?”

Dạ lại khẽ lắc đầu: “Không phải, ta đang lý giải ý nghĩa của tử vong. Như vậy, ta có thể nghĩ thế này không, có lẽ tử vong là chính đạo của thế gian này, nhưng không phải bất cứ tử vong nào cũng có ý nghĩa.”

Vong Huyết lãnh chúa kinh ngạc.

Hắn lắc đầu: “Sao ngươi lại tìm kiếm đáp án này? Nó quá mờ mịt.”

“Vì đó là ý nghĩa tồn tại của ta.” Dạ trả lời: “Sống và chết, trắng và đen, thiện và ác, chính và phản... Nếu đã tồn tại, ắt có nguyên nhân. Đây chính là cân bằng!”

Nói xong Dạ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời lại một luồng sáng quét qua.

Đó là lực lượng của sinh cơ, lại mang tới tử vong.

Đối mặt với loại tử vong này, phản ứng của đám ác ma lại là phẫn nộ và điên cuồng!