Chương 1519 Hoa nở hoa tàn 3
Vong Huyết lãnh chúa phẫn nộ: “Ngươi không xứng!”
Máu tươi vô tận cuốn về phía Dạ.
“Có xứng hay không cũng phải đi tiếp rồi mới biết.” Dạ nhẹ nhàng nói, một đóa hoa lại nở rộ.
Khi sinh cơ này xuất hiện, Vong Huyết lãnh chúa run rẩy: “Không! Đây không phải thời điểm chết chúng ta!”
“Ngươi từ bỏ con đường đi tới tận cùng, thế thì sao phải để ý đâu là điểm cuối của mình?” Dạ thuận miệng nói, nhẹ nhàng chỉ tay.
Hoa nở.
Năng lượng sinh mệnh khổng lồ của Vong Huyết lãnh chúa tràn vào đóa hoa.
Thu hoa.
Vào thân thể Dạ.
Hoa tàn.
Lượng lớn ma lực phản hồi, ma văn trên ma thể Dạ lại tăng vọt.
Thân thể nó không biến hóa, nhưng lực lượng càng ngưng tụ.
Có điều Dạ không hề để ý.
Nó không để ý tới lực lượng đó, chỉ để ý tới ma văn.
Chúng cuồn cuộn kéo lên trong thân thể, như dòng sông màu đen, mà trong nguyên thần lại là dòng sông màu trắng dậy sóng.
Trắng và đen, tạo thành đối lập rõ ràng.
Nhưng so với dòng sông lớn màu trắng, dòng sông đen vẫn cực kỳ yếu ớt.
Nguyên thần lại gào thét: “Không! Đừng để ma lực khống chế ngươi!”
Một giọng nói khác cũng nhỏ giọng hô hoán: “Đi theo con đường này, tới điểm cuối cùng!”
“Cuối cùng!” Dạ lẩm bẩm: “Cuối cùng... đúng, phải đi tới cuối cùng. Chứng đạo tại thần, chứng đạo tại cốt!”
Khi nó nói ra câu này, những ma văn kia những ma văn kia khắc sâu vào mỗi tấc xương cốt của nó, tọa thành hoa văn tươi đẹp mà quỷ dị.
Dạ giơ tay.
Đóa hoa lại xuất hiện.
Nhưng lần này hoa đỏ đã biến thành hoa đen.
Ma hoa.
Tiện tay ném ra, ma hoa bay lên bầu trời của đầm lầy Vong Huyết, ma khí dâng trào, toàn bộ đầm lầy Vong Huyết nổi sóng, tạo thành biển ma hoa.
Một đóa hoa sen màu đen khổng lồ dâng lên từ biển hoa, tiếp đó là càng nhiều sen đen.
Trong mỗi đóa sen đen đều thai nghén một ác ma nho nhỏ.
Đây là phương thức sinh sản không kém gì bản thân Ma giới, thời khắc này lại xuất hiện.
Bọn chúng đang ngủ say, nhưng sẽ nhanh chóng thức tỉnh.
Nhưng khác với đám ác ma chui ra từ trong trứng, bọn chúng không chém giết lẫn nhau mà lẳng lặng ngồi đó.
Sau đó, chúng lại lặng lẽ biến hóa.
Một số ác ma đột nhiên tiêu tán, hóa thành thứ gì đó như hạt giống hoa, bay theo làn gió. Một số lại biến thành ma hoa mới, cắm rễ dưới đất.
Còn có một số ma hoa biến thành hình thái sinh mệnh mới.
Trong biển hoa, một số ong bướm bắt đầu múa lượn, đồng loạt bay lên.
Thời khắc này sinh mệnh thực hiện một bước nhảy vọt, từ thực vật tới động vật chỉ trong một năm.
“Đáng tiếc, bây giờ các ngươi chưa thể tồn tại lâu dài.” Dạ nói.
Sau lời nói của nó, tất cả ma hoa và ong bướm đều kêu gào chém giết lẫn nhau.
Ma hoa mở rộng như cái miệng khủng khiếp, rễ cây uốn lượn như xúc tu, ong bướm ồ ạt phóng khói độc, đám tiểu ác ma còn chưa kịp biến hóa thì dùng nanh vuốt cắn xé...
Giết chóc thông thường trong Ma giới, lại tái hiện.
Chuyện chém giết lẫn nhau, thôn tính lẫn nhau, chẳng bao lâu sau đã tiêu vong gần hết.
Mặt đất hóa thành xơ xác tiêu điều, ong bướm tiêu vong, ma chủng mất sạch.
Chỉ còn lại một con Đường Lang ma.
Nó là kẻ thắng lợi cuối cùng, kích thước chỉ bằng bàn tay nhưng toàn thân phủ đầy ma khí.
Một ma vật cấp bậc Vô Cấu.
Dạ vẫy tay một cái, con Đường Lang ma này đã bay tới vai nó.
Dạ điểm một cái lên ma bọ ngựa, nói: “Đi đi, làm chuyện ngươi nên làm, đi ăn thịt bọn chúng, trưởng thành, dung hợp, thử nghiệm tất cả khả năng.”
Thế là Đường Lang ma vỗ cánh bay lên, lượn một vòng quanh Dạ rồi rời khỏi.
Nhìn theo hướng Đường Lang ma đi khỏi, Dạ mỉm cười.
Nó nói: “Mọi thứ ở đây, cuối cùng sẽ tái hiện.”
Sau đó y lại lên đường.
Bây giờ y muốn tìm mục tiêu càng cường đại.
Trong lòng loáng thoáng có cảm giác, thời gian cho nó không nhiều.
Hắc Ma cổ bảo.
Đây là một tòa cổ bảo tọa lạc trên bình nguyên Hắc Tử, toàn thân là một màu đen kịt, mờ mờ ảo ảo.
Nếu ở trong cổ bảo, ngươi sẽ phát hiện, cổ bảo dường như không tồn tại, không có kiến trúc, không có bất cứ vật thật nào, chỉ có cái bóng hư ảo mờ mịt này.
Chuyện này khiến nó trông như một hình chiếu nào đó.
Nhưng nó không phải hình chiếu.
Màu đen chính là tài liệu của nó, ma khí là căn cơ của nó, vô số oan hồn là đồ ăn của nó, còn thứ màu đen vặn vẹo trên ở chính giữa cổ bảo chính là chân linh của tòa cổ bảo này.
Hắc ma.
Nó như một khối oán linh vĩnh viễn không tiêu tán, vĩnh viễn trong trạng thái vặn vẹo, thi thoảng lại vang lên tiếng kêu gào.
Khi tiếng kêu gào xuất hiện, chứng tỏ tâm trạng Hắc ma không tệ.
Nhưng bây giờ tiếng kêu rên lại biến mất.
Làn sương màu đen ngưng tụ, hóa thành một gương mặt trắng bệch.
Gương mặt trắng bệch này chỉ có một con mắt. Một con mắt trong suốt, màu đỏ sậm.