← Quay lại trang sách

Chương 1520 Trưởng thành 1

Sau đó tiếng nói mờ ảo vang lên: “Đầm lầy Vong Huyết xảy ra đại sự rồi, Thiết Liệt, tới đó xem!”

Sau lời nói này, bên ngoài cổ bảo, trong một chiến trường tro tàn, vô số mảnh vỡ binh khí răng rắc uốn lượn, tự tổ hợp lại, tạo thành một bộ giáp như đồng nát sắt vụn.

Trong bộ giáp trống rỗng.

Bộ giáp màu đen bay về phía đầm lầy Vong Huyết, nơi nó đi qua, vạn vật hóa tro tàn.

Ma giới không năm tháng.

Trong lòng có tháng năm.

Trận chiến phạt ma bắt đầu, sau đó là chiến đấu vô tận.

Trì Vãn Ngưng không biết đã đánh bao lâu, giết bao nhiêu, không có bất cứ dấu hiệu nhập ma nào, ngược lại đánh đâu thắng đó, ma vật đều tan tác.

Ác ma không sợ tử vong, bọn chúng chen chúc nhau lao tới, kết thành đoàn chịu chết.

Nhưng ác ma lại như giết mãi không hết, giết xong đợt này lại có đợt khác.

Cũng may, tịnh hóa có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Mỗi khi một Ma giới bị tịnh hóa, vùng đất đó không sản sinh ra bất cứ ma vật nào khác.

Trì Vãn Ngưng không nhập ma, nhưng trong lòng cảm thấy mất mác.

Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ mục đích của mình.

Rốt cuộc chúng ta tới đây vì điều gì?

Phụng theo thiên ý?

Nhưng vì sao thiên ý lại làm vậy?

Có quá nhiều đáp án, không thể nghĩ ra nổi, quấy nhiễu cũng không ngừng xuất hiện.

Hôm nay, lại một trận đại chiến kết thúc.

Trì Vãn Ngưng đứng trên không trung của vùng đất đầy máu tanh này, dõi mắt nhìn ma thi vô tận.

Dưới thánh huy xán lạn, tất cả ma thi tiêu tan, một vùng đất được tịnh hóa đang xuất hiện.

“Lâm Lang, chúng ta đã vào đây ba năm rồi nhỉ?” Trì Vãn Ngưng điềm nhiên nói.

Lâm Lang Thiên bồng bềnh đi tới: “Khoảng đó. Ma giới không có mặt trời mặt trăng, khó mà biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong lòng để tính toán.”

“Nhưng chưa chắc trong lòng đã hiểu được.” Trì Vãn Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tỷ vẫn đang nghĩ về phu quân?” Lâm Lang Thiên hỏi, cô có thể hiểu được Trì Vãn Ngưng, vì chính cô cũng vậy.

“Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy phu quân còn tại thế.” Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Chàng không phải người dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Lâm Lang Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời gian gần đây, muội gặp một số chuyện kỳ quái.”

“Có phải thường xuyên cảm thấy có người thì thầm bên tai?” Trì Vãn Ngưng nói.

Lâm Lang Thiên kinh ngạc: “Tỷ...”

Trì Vãn Ngưng cười khẽ: “Tất cả cảm giác, không phải không có nguyên nhân. Điệp Nhi cũng vậy... nhưng chỉ có ba người chúng ta.”

Trong mắt Lâm Lang Thiên hiện lên sắc thái kỳ dị.

Cô cũng hiểu ẩn ý trong câu này: “Nhưng... nhưng muội không thể nghe rõ lời nói đó là gì.”

Trì Vãn Ngưng thử dài: “Ta cũng không nghe rõ... cứ như nói mơ trong mộng, sau khi tỉnh lại là hoàn toàn không nhớ được.”

“Thế phải làm gì?” Lâm Lang Thiên hỏi.

Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Ban đầu chỉ có cảm giác, giờ đã có âm thanh. Cứ đi theo con đường hiện tại, nếu là đúng đường... thế thì sớm muộn gì cũng nghe rõ.”

Con đường hiện tại?

Lâm Lang Thiên hoang mang: “Con đường hiện tại, là đường của Thư Vô Ninh.”

“Ai mà biết được.” Trì Vãn Ngưng trả lời: “Có một số con đường, không đi tới điểm cuối thì không thể biết được kết quả.”

“Á!”

Dạ đột nhiên ngồi dậy.

Nó ôm đầu, nhìn lên bầu trời,

Một luồng sáng sặc sỡ lại lóe lên.

Trong lòng xuất hiện hình ảnh vài cô gái mờ mờ ảo ảo.

Hình ảnh đó uyển chuyển như mộng, đẹp đẽ như thơ, nhưng lại khiến trong lòng Dạ cực kỳ sợ hãi.

Dạ không hiểu.

Vì sao mình lại sợ hãi.

“Có vấn đề.” Nó lẩm bẩm.

Dạ cảm giác có vấn đề, nhưng nó không biết vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng giọng nói mơ hồ trong nội tâm đang nói với nó, nó nhất định phải thay đổi.

Nhưng thay đổi ra sao?

Làm sao để thay đổi?

Nó không biết.

Chắc chắn có thứ gì đó chỉ dẫn mình.

Chắc chắn có thứ gì đó chỉ hướng!

Nó hoang mang nhìn xung quanh, sau đó thấy một bộ giáp đang đi về phía mình.

Đó là...

Dạ gãi đầu.

Nó không biết đối thủ là gì, chỉ có thể cảm giác được đối phương rất cường đại.

Cường đại một cách vô nghĩa!

Dạ nghĩ.

Bộ giáp đến gần đứng trước mặt Dạ, sau đó chậm rãi giơ thanh kiếm lên.

Đó là một thanh kiếm rất dài, rất lớn, do vô số mảnh kiếm vỡ ghép lại, có lẽ là ghép quá cẩu thả nên thân kiếm có vẻ dữ tợn. Nói là kiếm chứ thực chất trông nó như thanh lang nha bổng, từ mũi đến chuôi toàn gai nhọn.

Điều đáng lưu ý không phải là kiếm mà là lực lượng ngưng tụ thứ này.

“Ma đạo...” Dạ lẩm bẩm.

Đại kiếm chém xuống.

Dạ giơ tay, đại kiếm như lang nha bổng đánh lên tay nó, máu thịt bắn tung, chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ tất cả, để lộ một bàn tay đầy xương trắng.

Nhìn bàn tay xương trắng của mình, ma văn lóng lánh, nó cười khà khà: “Lực lượng hủy diệt.”

Rầm!

Đại kiếm lại chém xuống.

Cánh tay xương trắng hất lên, vô số đốt xương sinh trưởng leo lên đại kiếm, không ngờ lại móc nối với nhau.