← Quay lại trang sách

Chương 1531 Bánh răng 2

Sau đó hắn chứng kiến mình dần dần tiều tụy, hào quang sinh mệnh trôi qua. Hắn không hóa thành tro bụi mà cứng đờ tại chỗ, như một khối gỗ, rơi thẳng xuống.

Phong Đông Lâm chưởng hóa âm dương, chân đạp thất tinh, hào quang hắc bạch xoay chuyển, quan sát huyền bí sinh tử.

Nhưng giờ phút này hắn không quan sát được bất cứ thứ gì.

Thậm chí hào quang hắc bạch không cách nào chạm tới thiên thần mà đã bị trừ khử.

“Hóa ra tất cả đều là hư ảo.” Phong Đông Lâm mỉm cười, sau đó quay người nhìn về phía Trì Vãn Ngưng: “Phu nhân, lúc nào chủ nhân trở về, nói với hắn, ta đã cố gắng hết sức.”

“Đông Lâm!” Trì Vãn Ngưng kêu lên, chỉ thấy Phong Đông Lâm nở nụ cười bi thảm, hóa thành hào quang hai màu trắng đen rồi phai nhạt.

Từng tu sĩ Thiên Tằm cứ thế ngã xuống.

Trì Vãn Ngưng lòng đau như cắt.

Ninh Dạ!

Rốt cuộc chàng ở đâu?

Chẳng lẽ chàng vẫn chưa xuất hiện à?

Chẳng lẽ chàng muốn thấy chúng ta bị tên kia giết chết từng người một hay sao?

Trong hư không, thiên thần bánh răng vẫn thờ ơ không chút dao động.

Rỉ sét trên người hắn càng lúc càng nặng, cho nên lúc giơ tay nhấc chân còn có tiếng kêu ken két, như một cỗ máy cũ kỹ.

Nhưng hắn cứ ung dung nhẹ nhàng như vậy, còn những tu sĩ cường đại, những sinh vật hỗn độn khủng khiếp lại lần lượt vẫn lạc.

Mà hai bánh răng kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn về một phía.

Tuyền Cơ xích.

Tuyền Cơ xích đã không còn bất cứ động tĩnh gì, nhưng hắn vẫn nhìn nó.

Các tu sĩ Thiên Tằm còn lại vẫn đang anh dũng công kích, trong hư không ảo ảnh lúc sinh lúc diệt, vô số hào quang lưu chuyện, nhưng mọi người vẫn không thấy bất cứ hy vọng nào.

Thế là thiên thần bánh răng lắc đầu.

Dường như hắn biết mình không chờ được thứ mình muốn.

Bánh răng ngừng xoay chuyển, ngẩng đầu lên.

Trong hư không, vật hình tròn khổng lồ đã vạch ra một quầng sáng, chiếu lên thiên thần, loại bỏ tất cả rỉ sét trên thiên thần bánh răng.

Tiếp đó hai cánh tay đồng thời nâng lên, trên trời dưới đất, mọi sự vật đều khựng lại. Đám người Trì Vãn Ngưng phát hiện mình không cách nào di chuyển.

Thiên thần bầu trời chỉ động ngón tay một cái, thân thể các tu sĩ đồng thời nứt ra, phóng thích tất cả tiên lực, không ngờ trong thân thể cũng xuất hiện từng bánh răng.

Mặt mũi thay chân, thậm chí nội tạng của bọn họ cũng biến thành hình bánh răng.

“Không!” Mọi người sợ hãi la hét.

Thiên thần bánh răng kia giơ ngón tay hạ xuống hư không.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Hắn nói: “Dừng lại!”

Cót két cót két!

Bánh răng trong thân thể mọi người đồng thời ngừng lại.

Sinh mệnh tiêu vong!

Khi ngón tay của thiên thần bánh răng hạ xuống, trên người mọi người như có cơ quan bị nhấn nút, thời khắc đó sinh mệnh ngừng thất thoát.

Tất cả người, ma, hỗn độn, thậm chí gió, hoa, cỏ, toàn bộ đình trệ.

Cứ như nhưng đọng thời gian.

Khi ngón tay của thiên thần bánh răng lại quay, thậm chí còn bắt đầu quay ngược trở về...

Vạn vật đảo ngược!

Nhưng ngay lúc này Tuyền Cơ xích đã vô hiệu đột nhiên xuất hiện một điểm sáng.

Tuy chỉ là một điểm sáng, nhưng ngón tay của thiên thần bánh răng lại cứng đờ.

Sau đó là một đóa hoa tươi nở rộ trên Tuyền Cơ xích.

Hoa nở.

Trong nhụy hoa, một thân hình chậm rãi xuất hiện.

Dạ.

Đứng trên nhụy hoa, Dạ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, sau đó y cũng giơ ngón tay ra, khẽ lắc đầu: “Ngươi không phải cô ta.”

Thiên thần bánh răng chỉ nhìn y, không nói một lời.

Dạ cười phá lên: “Ngươi cũng không phải hắn.”

Bánh răng lại xoay, đầu tiên là tiếng kim loại ma sát chói tai, tiếp đó tiếng đùng đùng nổi lên.

Cuối cùng thiên thần bánh răng cũng lên tiếng: “Ngươi cũng không phải hắn.”

“Chúng ta đều không phải, như vậy rất công bằng.” Dạ lại giơ tay: “Ta biết ngươi không muốn, nhưng đây là điều kiện.”

Nói xong y đột nhiên nhấc tay, trong làn sương xám, cặp mắt khổng lồ lại xuất hiện.

Thiên thần bánh răng đột nhiên chia nhỏ, hóa thành vô số bánh răng to to nhỏ nhỏ, bay lượn trên không trung.

Cặp mắt kia đã nhìn xuống đống bánh răng, thời khắc này lượng lớn bánh răng rỉ sét, như bị thời gian xâm thực, sau đó trực tiếp tan thành tro bụi.

Nhưng vẫn có một số bánh răng bay lên chỗ cao hơn.

Trong hư không, vật thể to lớn hình tròn lại ngưng tụ thêm một chút, lúc này cuối cùng cũng thấy rõ được.

Không ngờ đó lại là một cái đồng hồ cực lớn do vô số bánh răng tổ hợp một cách ngẫu nhiên, tạo thành đường viên, không ngừng chuyển động.

Bánh răng vừa chia nhỏ bay về phía cái đồng hồ, sau đó lắp vào như một linh kiện, lại như trở về vị trí cũ.

Cùng lúc đó, các tu sĩ Thiên Tằm cũng đồng thời tỉnh lại.

Bọn họ kinh hãi nhìn bản thân, phát hiện thân thể đã khôi phục bình thường, cứ như lúc trước chỉ là một giấc mộng.

Mộng còn chưa tỉnh, tiếng gọi đã vang lên.

“Ninh Dạ!”

Đó là Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên đồng thời kêu gọi.

Dạ vẫn sừng sững bất động.