Chương 1532 Bánh răng 3
Y đứng trên đóa hoa hỗn độn, ngửa mặt lên bầu trời, đột nhiên nói: “Tiểu Phàm.”
Giang Tiểu Phàm ngớ người.
Nhưng hắn lập tức bay lên, đi tới bên cạnh Dạ: “Sư phụ... có phải là người không?”
Nhìn gương mặt ác ma này, Giang Tiểu Phàm không dám xác nhận.
Dạ chỉ giơ tay móc một cái, lấy một vật từ trên người Giang Tiểu Phàm.
Khối kim loại thần khí kia.
Dạ giơ tay lên: “Trả lại cho ngươi!”
Chỉ thấy khối kim loại kia bay lên cái đồng hồ trên bầu trời, sau đó “cạch” một tiếng rơi vào một góc của đồng hồ, vừa khít vào vị trí.
“Chuyện này...” Giang Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thế này là sao?
Không thể hiểu nổi.
Dạ giơ tay lên, chỉ thấy tất cả thần khí trên người các tu sĩ Thiên Tằm trên đã bay lên, một số còn không ngừng biến hóa tổ hợp, hóa thành các vật thể như bánh răng đinh ốc, sau đó dồn dập bay vào đồng hồ trên bầu trời, như vốn là một bộ phận của đồng hồ, ghép vào vừa khớp.
Thần khí đại đạo!
Toàn bộ là thần khí đại đạo, cứ như vậy quay về chân trời.
Những thứ còn sót lại hoặc là pháp bảo, hoặc thần khí bình thường.
Hễ là thứ gì liên quan đến đạo đều trở về đồng hồ.
Các tu sĩ trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng trong mắt ba người Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, Lâm Lang Thiên lại chỉ có Công Tôn Điệp.
Bọn họ bay tới, đối mặt với Dạ.
Trì Vãn Ngưng run rẩy giơ tay đặt lên mặt Dạ: “Là chàng phải không? Ninh Dạ?”
Cuối cùng Dạ cũng cúi đầu.
Liếc mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, y mỉm cười: “Ninh Dạ đã chết rồi.”
Ba cô gái run rẩy, Công Tôn Điệp hét lớn: “Ngươi nói bậy! Chàng không chết, ngươi chính là chàng, vì sao? Vì sao chàng không thừa nhận?”
Nói xong cô đã khóc lớn.
Cho dù hiện tại Dạ mang gương mặt ác ma, nhưng các cô vẫn có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc, phong cách quen thuộc.
Y chính là Ninh Dạ.
Cho dù bây giờ y đã thành ma, y vẫn là Ninh Dạ!
Nhưng vì sao y không chịu thừa nhận?
Dạ mỉm cười: “Các ngươi không muốn tin cũng không sao, nhưng cuối cùng sẽ có ngày các ngươi gặp lại hắn.”
Nghe y nói vậy, mọi người kinh ngạc nhìn Dạ.
Trì Vãn Ngưng run rẩy: “Ngươi không phải chàng thật à?”
Dạ không nói gì thêm, chỉ nhìn đồng hồ thiên đạo.
Sau đó y giơ tay, một luồng thần thông nổi lên, lần này không ngờ lại lan tới toàn bộ Phản giới.
Tất cả tu sĩ đồng thời phát hiện thần khí đại đạo của bản thân không khống chế được bay lên, hóa thành từng luồng hào quang đạo tắc, cuối cùng hình thành từng bánh răng đạo tắc, bay về phía đồng hồ thiên đạo bên trên.
Thời khắc này đồng hồ thiên đạo nhanh chóng lớn mạnh, bánh răng xoay chuyển điên cuồng, nhưng có vẻ không vui mừng gì.
Từng luồng thần quang ào ào trút xuống.
Dạ đã nói: “Ta phụng theo thiên mệnh, vấn đề là... thế nào là thiên?”
Ầm!
Đồng hồ bánh răng kia rít lên liên tục, trong làn sương xám, cặp mắt cũng lóe sáng, ngăn cản thần uy của đồng hồ thiên đạo.
Cơn sóng hỗn độn cuốn lên mãnh liệt, dâng ngược lên trên, che phủ chân trời, khiến hình ảnh đồng hồ khổng lồ biến mất.
Một trận đại chiến lại được trừ khử như vậy.
Ngừng tay.
Dạ nhìn về phía bọn Trì Vãn Ngưng.
Y nói: “Các ngươi muốn gặp Ninh Dạ? Ta có thể chỉ cho các ngươi một cách.”
“Cách gì?” Mọi người cùng hỏi.
“Trở thành Chúa Tể.” Dạ trả lời.
Trì Vãn Ngưng kích động không thôi: “Trở thành Chúa Tể là có thể gặp lại Ninh Dạ?”
Dạ gật đầu: “Còn phải làm một chuyện, sau đó là được.”
“Nhưng như vậy phải mất bao lâu? Chúng ta không có nhiều thời gian.” Giang Tiểu Phàm cũng cuống lên.
Dạ khẽ mỉm cười: “Không bao lâu, thiên đạo sắp tiêu vong, kẻ dưới có thể vùng lên. Tu hành đi, không bao lâu nữa tất cả ngươi đều thăng cấp lên Chúa Tể. Đến lúc đó ta sẽ tới tìm các ngươi, giúp các ngươi đi gặp Ninh Dạ.”
Nói xong thân hình y lóe lên, đã biến mất không thấy đâu.
Vực sâu hư không.
Thư Vô Ninh đột nhiên ngừng tay.
Cô nói: “Thất bại rồi.”
“Khà khà khà khà.” Vô Hồi Ma Chủ vặn vẹo thân thể sương khói, phát ra tiếng cười khằng khặc: “Đây chính là vận mệnh. Thiên sẽ tiêu vong, kẻ dưới ngóc đầu.”
Thư Vô Ninh lại không hề phẫn nộ hay tức giận.
Cô khẽ nhíu mày: “Vô Hồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Ngươi muốn biết ư?” Tam Đại Ma Chủ đồng thời cười ha hả: “Nếu ngươi thành tâm muốn biết, thì chúng ta sẵn lòng trả lời.”
Thư Vô Ninh lại mỉm cười: “Không, ta không muốn biết.”
Cái gì?
Tam Đại Ma Chủ kinh ngạc.
Thư Vô Ninh kiêu ngạo hất cằm: “Ta phụng theo thiên mệnh, dẹp loạn phản chính, ta là chính đạo. Lòng tin của ta, làm sao các ngươi dao động nổi.”
“Rắm chó!” Tam Đại Ma Chủ nổi giận: “Thiên đạo tẩy não, ngươi đã nhập ma quá sâu.”
“Ít nhất các ngươi thừa nhận đó là thiên đạo.” Thư Vô Ninh cười lạnh.
“Kẻ trộm đạo rồi sẽ tiêu vong!” Tam Đại Ma Chủ đồng thời gào thét, lại một luồng ma khí cuồng bạo quét qua.