← Quay lại trang sách

Chương 1533 Sắp tới tận cùng 1

Chỉ có Quan Tinh Tử thở dài: “Còn hai loại khả năng... hai khả năng này.. đều nan giải... nan giải... phải làm sao đây...”

Trong lòng ông tràn ngập tuyệt vọng.

Rời khỏi khu vực hỗn độn, Dạ tiếp tục đi lại trong vùng càn khôn này, du lịch qua các Ma giới.

Y không cần kiếm thêm năng lực gì trên người ác ma nữa.

Y đã giải quyết xong tất cả.

Bây giờ, y chỉ chờ đợi.

Chờ đợi thời cơ cuối cùng.

Đại chiến tiên ma vẫn tiếp tục.

Khu vực hỗn độn cũng đang mở rộng.

Chẳng qua nó không bị giới hạn trong Phản giới nữa mà thẩm thấu cả sang Chính giới.

Lúc này nếu có thị giác tầng cấp cao hơn sẽ phát hiện, bản thân việc hỗn độn mở rộng là cả Chính cả Phản, chẳng qua nó xuất hiện ở Phản giới, cho nên bị ảnh hưởng lớn hơn một chút mà thôi.

Nhưng chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì.

Vì một khi hỗn độn mở rộng, tiếp theo là thôn tính không ngừng không nghỉ.

Sớm muộn gì hai giới Chính Phản cũng bị lực lượng hỗn độn này nuốt trọn, toàn bộ càn khôn Chính Phản, tinh la đại thiên thế giới đều quy về hư vô.

Tai ương diệt thế!

Dạ, có thể coi là người khởi xướng trận tai ương diệt thế này.

Nhưng dường như y hoàn toàn không cảm thấy mình là kẻ diệt thế, luôn đi lại khắp nơi, còn có tâm trạng thưởng lãm phong hoa tuyết nguyệt, cảm thụ nhân sinh.

Thậm chí y không còn giới hạn trong Phản giới, thi thoảng lại từ Phản giới nhảy tới Chính giới.

Không gian Chính Phản, với y như kề sát bên cạnh, có thể dễ dàng đi tới.

Hỗn độn ở chính giữa, Chính Phản ở hai bên.

Dạ nhảy trái nhảy phải, thit hoảng còn nhớ lại một quãng thời gian thú vị nào đó trong quá khứ.

Nhưng đa số thời gian y vẫn ở Phản giới, đứng ở một góc độ không cách nào phát hiện, quan sát biến hóa của bọn Trì Vãn Ngưng.

Nhớ lại những ký ức trong quá khứ.

Còn cả những kỷ niệm vui vẻ.

Đó là cảm giác rất xa xôi, là cảm giác riêng từng của nhân loại.

Sau khi thành ma, y rất khó cảm thụ được.

Chỉ khi nhớ lại mới cảm thụ được.

Không hiểu sao, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy chua xót.

Đáng tiếc, hình như bây giờ y không thể khóc được nữa.

Phần lớn ác ma không biết khóc.

Nhưng Dạ chỉ lắc đầu nói: “Khóc, cũng là chuyện tốt. Cũng nên có.”

Vì vậy, nước mắt rơi như mưa.

Bầu trời bắt đầu đổ mưa.

Công Tôn Điệp hiếu kỳ giơ ngón tay, lại còn nếm thử.

“Tỷ tỷ, vị mặn này.” Cô cười nói.

“Muội rảnh rỗi quá nhỉ?” Trì Vãn Ngưng nhìn cô một cái.

Công Tôn Điệp lại ngây ngốc chống cằm nói: “Lâu lắm rồi không thấy mưa. Có lẽ lại nhớ tới cảm giác cùng tỷ tỷ và phu quân trong đêm mưa. Tỷ có nhớ lần đó không? Ở Vân Cảnh các, phu quân thật xấu xa, chàng lại...”

Công Tôn Điệp không nói nốt đoạn sau, thẹn thùng nhào vào lòng Trì Vãn Ngưng.

Lâm Lang Thiên không hề khách khí chen vào: “Lần đó không có muội.”

Công Tôn Điệp tranh giành vòng tay Trì Vãn Ngưng với Lâm Lang: “Lúc ở Thiên Trung giới muội và phu quân sớm tối bên nhau, trải qua không biết bao nhiêu thời gian riêng tư, giờ lại còn ganh tị à.”

Lâm Lang Thiên hạ giọng nói: “Nhưng càng tươi đẹp thi càng ngắn ngủi, bao nhiêu thời gian cũng không đủ.”

Nghe cô nói vậy, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cù im lặng.

Trong lòng cảm giác chua xót, nỗi đau trong lòng phóng đại, không khỏi bi thương.

Bầu trời đổ mưa càng lúc càng lớn, càng rơi càng mặn.

Nỗi đau trong lòng cũng theo đó phóng đại, bỗng dưng cảm thương khó tả.

Cảm thương này thậm chí còn ảnh hưởng tới tất cả mọi người xung quanh, ai nấy ngửa đầu nhìn lên trời.

Trong lòng tràn ngập phiền muộn và hoang mang.

Nhưng ngay lúc này, thân thể Trì Vãn Ngưng bỗng xuất hiện một vầng sáng kỳ lạ.

Vầng sáng này ngâm vang, như chuông đồng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trì Vãn Ngưng, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Trì Vãn Ngưng giật mình nhìn bản thân: “Ta... thăng cấp rồi... Chúa Tể... ta sắp thành Chúa Tể?”

Thành Chúa Tể?

Giờ đã thành Chúa Tể rồi?

Mọi người kinh ngạc.

Trì Vãn Ngưng mới thành Thánh chưa bao lâu, sao bây giờ lại trực tiếp đắc đạo, lên thành Chúa Tể.

Không chỉ có bọn họ, thật ra thời khắc này trong lòng tất cả các Thánh Nhân đều có một cảm giác kỳ diệu.

Đó là... hình như bọn họ cũng chuẩn bị đắc đạo, sắp thăng cấp thành Chúa Tể.

Sao tự nhiên Chúa Tể trở nên đại trà như vậy?

Trong lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng ngay khi cảm thấy vui mừng, cam sắp thăng cấp trong lòng lại đột ngột biến mất.

Thế này... là sao?

Chỉ còn lại mình Trì Vãn Ngưng vẫn tỏa sáng rực rỡ, chỉ hơi ảm đạm đi đôi chút.

Trì Vãn Ngưng nhìn mình, nhìn bầu trời, khoảnh khắc đó cô đột nhiên hiểu ra.

“Ta chưa tu thiên đạo, lấy tình nhập đạo.”

Lấy tình nhập đạo?

Là do tình cảm với Ninh Dạ mà thành đạo, thăng cấp Chúa Tể?

Không thể nào!

Thiên đạo làm sao vậy?

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc khó hiểu.

Trì Vãn Ngưng lại lẩm bẩm: “Tin tưởng! Vĩnh viễn tin tưởng chàng! Đây là phương pháp duy nhất thành đạo!”