Chương 1534 Sắp tới tận cùng 2
“Không thể nào!” Liêu Hiển Quý kêu lên: “Dạ không phải thiên đạo, làm sao tin tưởng hắn mà lại thành đạo được?”
Trì Vãn Ngưng liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười nó: “Ngươi tin chưa đủ, vì vậy ngươi không thể thành đạo. Nhưng không sao, con đường là do bản thân lựa chọn. Nếu ngươi tin tưởng, tin tưởng tuyệt đối... thế thì sẽ được.”
Sau khi cô nói xong, chỉ thấy Công Tôn Điệp, Lâm Lang Thiên, Giang Tiểu Phàm, thậm chí cả Tử Lão đồng thời xuất hiện đạo ý.
“Sao lại như vậy?” Các tu sĩ Thiên Tằm kinh ngạc lùi lại.
Không phải bọn họ không tin tưởng Dạ, không phải không tuân theo y.
Nhưng tin tưởng Dạ và coi Dạ là trời, đó là hai chuyện khác nhau.
Đó là lòng tin tuyệt đối, hoàn toàn không giữ lại.
Đa số mọi người không làm được như vậy, thậm chí có tự lừa dối mình cũng vô dụng.
Nhưng bọn Trì Vãn Ngưng làm được.
Ngay từ đầu, bọn họ đã tin chắc y sẽ làm được.
Vì vậy, tiếp theo trên người Triệu Long Quang và Tân Tiểu Diệp cũng lóe lên hào quang thành đạo.
Bảy người rồi!
Bảy người đồng thời thăng cấp lên Chúa Tể.
Các tu sĩ quỳ rạp xuống, ngược mắt nhìn lên trời.
Bọn họ không thể hiểu nổi, nhưng thời khắc này không hẹn mà cùng lựa chọn tin tưởng.
Nhưng tin tưởng không phải tự đối gạt mình, trong thời gian ngắn không thêm ai thành đạo.
Đột nhiên lại có mấy luồng sáng lóe lên.
Đó là...
Lang Gia Thánh Tôn, Nhật Diệu Thánh Tôn...
Là bọn họ?
Phía xa tám Thánh Nhân bay tới, thân thể đồng thời lóe lên hào quang.
Tám vị Thánh Nhân ở Thiên Trung giới năm xưa, không ngờ lúc này lại thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn không hề giữ lại đối với Ninh Dạ.
Nhật Diệu Thánh Tôn mỉm cười nói: “Ta đã hiểu rồi, nhưng còn chưa đủ, người của chúng ta cũng chưa đủ.”
“Không sao.” Lang Gia Thánh Tôn trả lời: “Tin tưởng Dạ, tin tưởng tuyệt đối. Trận chiến này, bất luận sinh tử ra sao, kết cục như thế nào, có đi không về.”
“Đúng vậy, có đi không về!” Tám vị Thánh Tôn đồng thanh quát.
Khoảnh khắc sau mười lăm vị Thánh Tôn đồng thời bay lên bầu trời.
“Cả ta nữa!” Lại một giọng nói vang lên.
Là Nguyệt Linh Tiên.
Cô quay đầu lại nhìn Phượng Tiên Lung, Phượng Tiên Lung cười khổ: “Xin lỗi, ta không làm được.”
“Không sao, sư phụ.” Nguyệt Linh Tiên cũng mỉm cười: “Chúng ta sẽ gặp lại ở tận cùng.”
“Được, gặp lại ở tận cùng!” Phượng Tiên Lung nói như chém đinh chặt sắt.
Sau lời nói này, mười sáu bóng người cùng bay lên bầu trời.
Tiếng chuông thiên đạo vang lên, mười sáu Chúa Tể thành đạo!
Sau đó là hào quang hỗn độn lóe lên.
Khoảnh khắc đó, Phượng Tiên Lung như hiểu ra điều gì: “Khí vận hỗn độn... thuật tẩy não của thiên đạo... trời đất ơi... chẳng lẽ...”
Cô run rẩy quỳ xuống: “Tận cùng sắp tới rồi!”
Mười sáu vị Thánh Tôn bay thẳng lên, sau khi phi thăng là con đường thăng cấp Chúa Tể.
Khí thế trên người càng lúc càng hùng mạnh, đạo đồ cũng càng lúc càng rõ ràng.
Khoảnh khắc đó rất nhiều người hiểu ra điều gì đó, lĩnh ngộ được gì đó.
Nỗi đau trong lòng càng sâu, lại có cảm giác thê lương và cô đơn vô tận.
Đạo cảnh của bọn họ vẫn đang gia tăng, tuy mới thành Chúa Tể, nhưng khoảnh khắc này không ngừng tăng cường, khí hỗn độn không ngừng tràn vào người bọn họ, khiến bọn họ bọn họ có cảm giác căng tràn.
Mãi tới khi bọn họ không chịu nổi mới ngừng lại, chỉ thấy trên bầu trời có một người đang ngồi.
Chính là Dạ.
Khí tức hỗn độn vô tận tràn vào thân thể Dạ, như cái động không đáy, không ngừng biến mất.
Thời khắc này ngay cả phạm vi khu vực hỗn độn cũng thu nhỏ đi nhiều.
“Ninh Dạ!” Trì Vãn Ngưng run rẩy nói.
Dạ ngẩng đầu lên: “Ta là Dạ, không phải Ninh Dạ!”
Lần này Trì Vãn Ngưng không phản đối.
Cô dừng chân: “Đúng, ngươi là Dạ, không phải Ninh! Hữu Thư, vô Ninh! Có cô ta, sẽ không có ngươi!”
Dạ mỉm cười: “Nhưng cuối cùng sẽ trở về.”
Công Tôn Điệp nói: “Vậy ít nhất ngươi cũng là một nửa của phu quân, đúng không?”
Dạ suy nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu.
Y nói: “Một nửa cũng là vô nghĩa, các ngươi phải tìm lại Ninh!”
“Tìm ở đâu?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
Lâm Lang Thiên cũng hỏi: “Ở chỗ Thư Vô Ninh à?”
Dạ lắc đầu: “Cô ta là của ta, nhưng cô ta chỉ là binh khí, không phải căn nguyên. Chỉ có loại bỏ căn nguyên mới có thể giải quyết tất cả.”
Lang Gia Thánh Tôn thở dài: “Ngươi có chắc đó là kết quả mà chúng ta mong chờ không?”
Lần này Dạ im lặng.
Y suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không, ta không biết... tận cùng kia chưa chắc đã là tốt đẹp, cũng có thể là cực kỳ khủng khiếp, là chân tướng mà chúng ta không muốn đối mặt. Nhưng ta biết bất luận chân tướng là gì, bất luận chúng ta có muốn hay không, cuối cùng chúng ta cũng phải đối mặt. Hoặc thuận theo, hoặc làm trái. Mà lựa chọn trên tay các ngươi!”
Trì Vãn Ngưng nói như chém đinh chặt sắt: “Ta chỉ theo Ninh Dạ!”
“Thế thì nhớ kỹ điều này.” Dạ cao giọng nói: “Ninh Dạ là đạo của ta!”
Mười sáu Chúa Tể đồng thời quát lên: “Ninh Dạ là đạo của ta!”