← Quay lại trang sách

Chương 1536 Đi tới căn nguyên 2

“Ngươi là trung lập, thế thì làm trọng tài cũng tốt.” Dạ lẩm bẩm.

Sau đó y nhìn sang phía Thư Vô Ninh: “Bây giờ tới phiên chúng ta.”

Mở mắt ra, Trì Vãn Ngưng bỗng thấy mình đang đứng trong cảnh sắc rực rỡ như thiên đường, một nơi mà cô có tưởng tượng cũng không thể thấy.

Đâu đâu cũng có hoa tươi nở rộ, trên bầu trời là dòng sông bồng bềnh như dải lụa ngọc, xa xa là ngọn núi như tranh vẽ, cảnh sắc thanh tú mê người.

Dưới chân là con suối nhỏ róc rách trong xanh.

Những con thú nhỏ đáng yêu chạy nhảy tung tăng trong bụi cỏ, ở gian đình phía xa loáng thoáng có bóng người, ai nấy đều là tuấn nam mỹ nữ.

Giơ tay nhấc chân là sông rượu đổ xuống, sơn hào hải vị xuất hiện.

Ánh nắng êm dịu, lóng lánh rực rỡ.

Cảnh đẹp tới mức không tả xiết, ngay cả khi hít thở không khí xung quanh cũng có cảm giác sảng khoái tâm thần.

Đứng trong thế giới này, tâm trạng cũng thoải mái, cứ như từ nay về sau không còn phiền não.

Tiên cảnh trên trời!

Trì Vãn Ngưng không khỏi nghĩ tới.

“Tỷ tỷ!” Bên cạnh bỗng có tiếng cười thanh thúy êm tai.

Trì Vãn Ngưng quay đầu nhìn lại, thấy là Công Tôn Điệp: “Điệp Nhi muội muội.”

“Còn cả muội nữa.” Lâm Lang Thiên cũng hiện thân, nhào tới bên cạnh Trì Vãn Ngưng.

Công Tôn Điệp còn nói: “Tỷ tỷ, nơi này là thiên đạo tiên cảnh ư? Đẹp quá.”

“Ừ, chắc vậy.” Trì Vãn Ngưng gật đầu nói.

Trong lòng bỗng có cảm giác kỳ diệu, dường như đang nói, ta không nên vui vẻ như vậy, nhưng niềm vui lập tức lấn át.

Tiếp đó lại có từng người xuất hiện, mười sáu Chúa Tể, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở đây.

Đám người Trì Vãn Ngưng quay đầu nhìn lại, thấy bọn họ, chỉ cảm thấy có phần xa lại, lại có chút quen thuộc, nhưng không quen biết.

Bên kia Nguyệt Linh Tiên cũng trao đổi với Tử Lão, Nhật Diệu trò chuyện vui vẻ với Lang Gia, ai cũng có bạn đồng hành mà mình quen biết, nhưng không phải ai cũng biết nhau, có điều trong lòng đều có cảm giác quái dị, cứ như tuy không quen biết những người khác nhưng dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Lúc này, trong gian đình nghỉ chân phía xa, một đạo nhân bồng bềnh bay tới.

Đạo nhân kia phong độ tuấn lãng, dáng vẻ xuất trần, là một nam nhân đẹp tới khó tả.

Hắn mỉm cười cúi người: “Hoan nghênh chư vị, hiếm khi Thiên Đạo Tiên Cảnh có nhiều khách tới cùng lúc như vậy.”

Công Tôn Điệp bèn hỏi: “Nơi này là Thiên Đạo Tiên Cảnh à? Thế là chúng ta đã lên tới cảnh giới thứ chín thật à?”

“Đúng vậy.” Đạo nhân phong độ tuấn lãng kia nói: “Bỉ nhân La Vũ, đạo hiệu Quảng Pháp.”

“Quảng Pháp?” Nhật Diệu Thánh Tôn cả kinh: “Cái tên này thật quen thuộc? Hình như ta từng nghe ở đâu rồi.”

La Vũ cười nói: “Đạo hiệu trong quá khứ, không đáng nhắc tới. Mời theo ta, tới đây cũng là chủ nhân của nơi này rồi. Cũng may tiên cảnh rất lớn, có đủ chỗ dung thân. Mọi người đều có thể tiêu dao tự tại ở dây.”

Đúng lúc này lại có một người xuất hiện.

Là Quan Tinh Tử.

Ông nhìn xung quanh một hồi, nghi hoặc nói: “Ồ?”

Không biết ồ cái gì.

La Vũ nhìn ông, đột nhiên cúi đầu.

Lát sau mới ngẩng cao đầu, mỉm cười nói: “Lại một vị khách nữa, mời tới đây.”

Quan Tinh Tử nghe vậy nhìn La Vũ: “Xin hỏi các hạ là...”

“Tại hạ La Vũ.” La Vũ trả lời.

“La Vũ...” Quan Tinh Tử vuốt râu suy tư.

Công Tôn Điệp nhanh miệng nói: “Đạo hiệu Quảng Pháp.”

La Vũ vội nói: “Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”

“Quảng Pháp... hình như từng nghe cái tên này rồi.” Quan Tinh Tử tiếp tục vuốt râu.

Trong thời gian ngắn ông không nhớ ra nổi, lại bị tiên cảnh xung quanh ảnh hưởng, chỉ cảm thấy nghĩ nhiều cũng vô ích, bèn cùng mọi người theo La Vũ đi tới gian đình.

Chỉ một bước, đã tới trước đình.

Vào đình lại phát hiện ở đây còn có hơn ba mươi người.

Hóa ra căn đình này không chỉ là căn đình bình thường mà có động thiên khác.

Hơn ba mươi người tụ tập, nó cười vui vẻ, thấy bọn họ cũng nhiệt tình nghênh đón.

Thậm chí như đã quen thuộc, không chào hỏi mọi người.

Còn có từng người hầu nam nữ như tiên tử bay tới, dâng rượu và đồ ăn ngon cho mọi người, góp vui vài câu chuyện.

Mà đều nói những chuyện lý thú.

Trì Vãn Ngưng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao trong lòng có cảm giác khó hiểu.

Cứ như mình đã quên mất cái gì.

Hào quang rực rỡ đan xen, đám người Tử Lão đã uống rượu với hơn ba mươi người này, xưng huynh gọi đệ cực kỳ vui vẻ.

Ngay cả Công Tôn Điệp cũng gia nhập vào đám người này, cầm chén lên chơi tửu lệnh với mọi người.

Trong lòng Trì Vãn Ngưng bỗng có cảm giác khác lạ, nhìn sang Lâm Lang Thiên, thấy cô cũng nhíu mày như đang suy tư điều gì.

Bèn nói: “Lâm Lang muội muội.”

“Tỷ tỷ.” Lâm Lang Thiên trả lời.

“Có cảm thấy có gì đó kỳ quái không? Cứ như... cứ như chúng ta quên mất điều gì đó, có cố nhớ cũng không ra?” Trì Vãn Ngưng suy nghĩ rồi nói.