Chương 1537 Thiên Đạo Tiên Cảnh 1
Lâm Lang Thiên gật đầu: “Quả nhiên tỷ tỷ cũng có suy nghĩ này? Nhưng cu đúng là lạ, ta biết tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng quen ta, hình như chúng ta không quên điều gì.”
“Cũng đúng.” Trì Vãn Ngưng lẩm bẩm.
La Vũ ở đằng khác đi tới nói: “Sao hai vị phải phiền não với việc vặt chốn nhân gian. Không dám giấu diếm, đúng là tới tiên cảnh sẽ vứt bỏ một số phiền não chốn nhân gian, vì vậy mọi người có lãng quên cũng rất bình thường. Nhưng chuyện buông bỏ là những chuyện khiến các ngươi đau khổ, mà tiên cảnh thuần khiết, không chứa chấp ô uế. Vì vậy ký ức đã buông bỏ sẽ không trở lại, các ngươi cũng không cần ưu phiền.”
“Hóa ra là thế.” Trì Vãn Ngưng và Lâm Lang Thiên cùng gật đầu.
Cách đó không xa, Quan Tinh Tử cũng đang được một vị đạo hữu khuyên bảo, hiển nhiên đã tiếp nhận, gật đầu lia lịa.
Nhưng ngón tay vẫn không ngừng bấm đốt tính toán, miệng thì nói: “Ngại quá, thói quen lâu rồi, thói quen lâu rồi.”
“Không sao.” Đám đạo hữu vốn ở trong đình dồn dập nói.
Thế là mọi người cứ thế ở lại trong tiên cảnh này.
Tiên cảnh rộng lớn, có thể biến hóa tùy tâm, chỉ trong giây lát là có thể biến thành bất cứ nơi nào, muốn thứ gì cũng có thể thoải mái biến hóa theo tâm ý.
Nhưng đối với Công Tôn Điệp, chuyện này không có gì hiếm có.
Ngày hôm đó, đúng là nhàm chán.
Công Tôn Điệp nâng cằm: “Tiên cảnh này đẹp thì đẹp đấy, nhưng cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.”
Trì Vãn Ngưng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thiếu đi phiền não đấy. Không có phiền não, đương nhiên cũng không thể tôn thêm niềm vui.”
“Hả?” Công Tôn Điệp hiếu kỳ nhìn Trì Vãn Ngưng: “Tỷ tỷ nói câu này rất có đạo lý.”
Trì Vãn Ngưng cũng chống tay lên má: “Ừ, nhưng ta cứ cảm thấy câu này không phải ta nói, cứ như có ai đã nói với ta.”
Công Tôn Điệp cũng gật đầu liên tục: “Muội cũng có cảm giác này, có lẽ là ai đó từng khiến chúng ta phiền não. Nhưng không sao, nơi đây là Thiên Đạo Tiên Cảnh, sống ở đây là vĩnh viẽn vui sướng, cho dù không có phiền não tôn thêm, cũng vẫn vui vẻ.”
Lâm Lang Thiên cũng nói: “Nhưng dẫu sao đây không phải niềm vui từ trong lòng mà là bên ngoài.”
“Bên ngoài?” Hai cô gái ngơ ngác.
Sau đó Trì Vãn Ngưng vỗ tay một cái nói: “Muội muội nói rất đúng, hóa ra chỉ là niềm vui bên ngoài mà thôi, chẳng trách cứ cảm thấy có gì đó là lạ.”
“Cho dù là niềm vui từ bên ngoài thì đã sao?” Lại có một đạo nhân vốn đã ở đây đi tới: “Tu sĩ chúng ta, tu thiên địa, tu bản thân, vui vẻ trong cảm thụ vốn là thông qua biến hóa bên ngoài. Nếu bên ngoài có thể trực tiếp khiến chúng ta vui vẻ, thế chẳng phải càng đơn giản tiện lợi à, sao phải khổ sở truy tìm?”
Trì Vãn Ngưng lại nói: “Nhưng chưa chắc đó đã là thứ chúng ta muốn. Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy ta đang tìm một người.”
Nghe cô nói vậy, đạo sĩ kia hơi biến sắc.
Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên bên cạnh cùng vỗ tay: “Đúng vậy, chúng ta đang tìm một người!”
Sau đó là hàng loạt tiếng vỗ tay: “Đúng vậy, chúng ta đang tìm một người!”
Là đám người Tử Lão.
Chỉ có Quan Tinh Tử hoang mang đứng đó.
Ông lắc đầu: “Ta không tìm người... ta không tìm người... ta muốn tìm... chân tướng...”
Ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mọi thứ xung quanh.
Sau đó ông lẩm bẩm: “Đây không phải chân tướng!”
Nói đoạn, Quan Tinh Tử lại bấm ngón tay, sau đó ông kích động tới mức run rẩy: “Đây chính là chân tướng... không, không thể nào?”
Sau đó ông đột nhiên hét lớn: “Có vấn đề! Có vấn đề! Có vấn đề! Có vấn đề! Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi!”
Sau đó ông đột nhiên nhìn sang phía La Vũ: “Quảng Pháp! Ta nhớ ra rồi, ta từng gặp ngươi!!! Còn có... còn có... Minh Tâm, ra đây cho ta!”
Một tiếng thở dài thong thả vang lên: “Ta vẫn luôn ở đây, vẫn luôn là bằng hữu của ngươi, sao ngươi phải nhớ lại chuyện trần gian xưa kia.”
Sau câu nói ấy, một đạo nhân xuất hiện bên cạnh Quan Tinh Tử.
Người này mặt nhu quả táo lớn, ba chòm râu dài tới ngực, tiên phong đạo cốt tới mức khó tả, tay cầm phất trần, thản nhiên ngồi đó.
Không phải hắn giấu giếm sự tồn tại của mình, trước đây cũng từng nâng cốc trò chuyện, nói cười vui vẻ, thậm chí tự báo tên tuổi.
Chẳng qua Quan Tinh Tử không nhớ ra.
Nhưng bây giờ ông đã nhớ lại.
Quan Tinh Tử chỉ tay vào đối phương, run rẩy nói: “Minh Tâm! Đúng là ngươi rồi, ngươi không chết?”
Minh Tâm Đạo Chủ mỉm cười: “Không, ngươi sai rồi, ta đã chết, ngươi cũng chết rồi. Chúng ta đã chết cả rồi. Chẳng qua đạo của chúng ta hòa vào thiên đạo, tuy chết mà thần bất diệt, trở về bản nguyên, tồn tại vĩnh cửu, theo thiên đạo luân hồi, ngàn tỉ năm bất diệt.”
Công Tôn Điệp ngơ ngác nhìn đối phương: “Đúng vậy... hình như ta nhớ ra điều gì.. Tỷ tỷ, không phải chúng ta tu hành thăng cấp tới... chúng ta chết rồi tới đây...”
Trì Vãn Ngưng cũng như nhớ ra điều gì, đột nhiên hiểu ra; “Đúng, chúng ta chết rồi mới tới đây.”