Chương 1543 Hữu Thư Vô Ninh 1
Đáy lòng luôn cảm thấy có người đang lẳng lặng chờ mong mình.
Hắn là ai?
Ta không nhớ ra được.
Cảm giác vui sướng bên ngoài không ngừng tràn vào, như khúc ca điệu nhạc tận tình muốn cải thiện tâm trạng con người.
Nhưng bi thương vẫn là bi thương, mặc cho làn điệu tinh túy cỡ nào, mặc cho phong cảnh như họa, mặc cho nước suối róc rách, mặc cho ca múa ra sao, cuối cùng vẫn không thể thay đổi một chút ưu thương đó.
Ưu tư trong lòng càng ngày càng nặng, một hình ảnh dần hiện rõ trong lòng Trì Vãn Ngưng.
Lâm Lang Thiên sáp lại gần nói nhỏ: “Có phải tỷ tỷ cũng cảm thấy có gì đó đúng không?”
Trì Vãn Ngưng “ừ” một tiếng: “Mọi thứ trước mắt rất quen thuộc, lại rất xa lạ, như có một lớp sương che giấu, không nhìn ra, cũng không hiểu thấu.”
Trong lòng bỗng có điểm sáng lóe lên, Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói: “Có phải nơi này thiếu mất một người không?”
Nghe cô nói vậy, động tác của mọi người đều ngưng bặt, chẳng khác nào thời gian ngưng đọng.
Lát sau Minh Tâm Đạo Chủ thở dài: “Sao phải khổ vậy... sao phải khổ vậy...”
Không mang theo khí tức thần bí, ánh mắt mọi người lập tức mê man.
Ngay cả tâm thần kiên định của Trì Vãn Ngưng cũng thoáng chao đảo.
Minh Tâm mỉm cười, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng.
Minh Tâm Đạo Chủ có thể quan sát lòng người, cũng có thể ảnh hưởng tới tâm trí người khác. Nhưng những người này có ý chí quá kiên định cho dù là hắn cũng phải thi triển nhiều lần, mà càng lúc lại càng nhiều.
Hy vọng Thư Vô Ninh có thể giải quyết phiền phức bên ngoài sớm một chút.
Chắc vẫn kịp giờ.
Hắn nghĩ.
Nhưng ngay lúc này, tiên cảnh đột nhiên chao đảo một chút.
Khoảnh khắc sau toàn bộ bầu trời rung chuyển kịch liệt.
Thiên đường mỹ lệ rực rỡ xán lạn, khoảnh khắc này đột ngột biến hóa, toàn thế giới ảm đạm, vạn vật hóa tro bụi, một bóng đen bao phủ mặt đất.
Đồng thời ánh mắt đám người Trì Vãn Ngưng đột nhiên sáng ngời, xuất hiện vẻ thanh tỉnh.
“không được!”
Minh Tâm Đạo Chủ quát lớn một tiếng: “Mau! Áp chế!”
Tất cả Đạo Chủ đồng thời xuất thủ.
La Vũ hét lớn: “Không được, chúng ta truyền tất cả khí vận thiên đạo cho Thư Vô Ninh rồi, sắp không áp chế nổi.”
Chỉ thấy gương mặt đám người Trì Vãn Ngưng và Quan Tinh Tử lộ vẻ giãy dụa, hiển nhiên đều ra sức kháng cự lại thủ đoạn của Minh Tâm.
Nhưng ngay lúc này, trên đỉnh núi phía xa, một luồng lực lượng hùng hồn ập tới, tinh thần đám người Trì Vãn Ngưng lại mờ mịt.
“Tuyệt Vô.” Minh Tâm Đạo Chủ thở dài một tiếng: “Lần này nhờ có ngươi.”
Nhưng không đợi Tuyệt Vô đáp lời, đã thấy một đỉnh núi lóe lên hào quang, tiếp đó là một tiếng hét như long ngâm hổ gầm.
Khi âm thanh này xuất hiện, ánh mắt đám người Trì Vãn Ngưng, Quan Tinh Tử lập tức tỏa ra thần quang.
Công Tôn Điệp đã cao giọng hô to: “Ninh Dạ!”
Chỉ thấy từ căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, một luồng thần quang lao thẳng tới chân trời.
Tiếp đó là một người bồng bềnh bay ra, chính là Ninh Dạ.
“Không!”
Một tiếng gào thét phẫn nộ tới cùng cực vang lên, bầu trời xuất hiện một gương mặt khổng lồ, đột nhiên đè xuống Dạ.
Dạ ngẩng đầu: “Lão tặc Tuyệt Vô! Ngươi trấn áp ta lâu như vậy chắc sảng khoái lắm nhỉ? Đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn phạm sai lầm, ngươi tưởng ta đưa bọn họ vào là để nhờ bọn họ phá vỡ những thứ này ư? Không, ta chỉ cần một cơ hội! Truyền toàn bộ lực lượng cho Thư Vô Ninh, lại trấn áp bọn Trì Vãn Ngưng, nhưng cuối cùng sẽ là được bên này mất bên kia!”
Nói đoạn, y vung tay lên, mọi người chỉ thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Đám người Trì Vãn Ngưng phát hiện, đâu phải bọn họ đang ở thiên đường tiên cảnh gì, rõ ràng trước mắt là một vùng đất âm u tĩnh mịch.
Tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, tất cả sinh mệnh đều là tàn linh!
Cái bóng vặn vẹo trên đồng hồ thiên đạo chính là bọn chúng.
Bọn chúng như giòi bám vào xương, dính trên thiên đạo nhưng mưu toan khống chế tất cả, nhu ký sinh trùng ăn vào đầu óc vật chủ.
Khoảnh khắc đó, bọn Trì Vãn Ngưng đều hiểu.
“Chúng ta là ma!” Trì Vãn Ngưng run rẩy.
“Khốn kiếp!” Trong hắc ám hư không, một gương mặt to lớn vặn vẹo sinh thành, chính là ý thức của Tuyệt Vô Chúa Tể.
Hắn lớn tiếng gào thét: “Các ngươi thì biết gì? Chúng ta vốn là ý thức thiên đạo biến thành, là chính thống. Thiên đạo sắp tiêu vong, chỉ có siêu thoát mới có thể vĩnh hằng. Ninh Dạ, ngươi vì cái gọi là thiên hạ mà từ bỏ vĩnh hằng, ngươi mới là đại nghịch bất đạo, đúng là uổng công lúc trước chúng ta tin tưởng ngươi như vậy!”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu các ngươi cảm thấy bản thân là chính nghĩa thì sao phải bố trí ảo ảnh như vậy, lừa gạt người khác. Cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mộng, chân tướng có tàn nhẫn đến mấy đi nữa vẫn tốt hơn vẻ đẹp hư vô!”
Y nói õng, mây gió lại cuốn lên, chỉ thấy trên đồng hồ thiên đạo đã xuất hiện vô số tiếng kêu gào ai oán.