Chương 1544 Hữu Thư Vô Ninh 2
Từng gương mặt dữ tợn vặn vẹo, như ác quỷ giãy dụa trên đồng hồ thiên đạo, gào thét, đồng hồ thiên đạo còn xuất hiện màu sắc mục nát thối rữa.
Nhưng Tuyệt Vô Đạo Chủ không hề để ý, đồng hồ thiên đạo ngâm vang điên cuồng, cơn sóng hắc ám cuốn qua.
Tất cả mọi người phát ra tiếng kêu gào thống khổ, bọn họ chỉ là tàn linh, chỉ là một chút đạo niệm, trước hiện thực thật sự, thật ra không thể phát huy nhiều tác dụng.
Thực ra ngay cả Dạ cũng không thể chống lại Tuyệt Vô Chúa Tể này.
Trên đồng hồ thiên đạo, ánh sáng trắng duy nhất là Dạ, nhưng đang bị Tuyệt Vô áp đảo.
Thời khắc này tất cả mọi người đều dốc toàn lực, nhưng lại phải đối mặt với vận mệnh diệt vong.
Có điều, cảnh tượng này cũng rơi vào mắt Thư Vô Ninh.
Thời khắc này, tất cả đều được phơi bày, khiến Thư Vô Ninh không khỏi run rẩy.
“Không!” Thư Vô Ninh lẩm bẩm: “Ta không tin, không phải như vậy! Tất cả chỉ là ảo thuật!”
Dạ khẽ thở dài: “Đến giờ ngươi vẫn còn cố chấp à?”
Thư Vô Ninh hoang mang nhìn Dạ.
Dạ nhỏ giọng nói: “Không bao lâu nữa.”
Thư Vô Ninh hoang mang nhìn xung quanh, chỉ thấy tình thế cuốn toàn bộ càn khôn vào trong vẫn đang tiếp tục, tất cả vẫn đang bị thôn tính.
Dạ nói: “Vùng càn khôn này đang bị hủy diệt, nếu tiếp tục, cho dù có thắng cũng là vô nghĩa. Mà không có ta, hắn cũng không cách nào lĩnh ngộ được. Dù sao.. tên kia đang khống chế tất cả!”
Sau đó y nhìn về phía đồng hồ thiên đạo: “Chỉ có để ta cũng đi vào nơi đó mới có thể đối phó được với hắn.”
Chỉ có ngươi đi vào mới có thể đối phó được với hắn?
Thư Vô Ninh lại hoang mang.
Cô lẩm bẩm: “Nhưng... ta không thể cho ngươi vào.”
“Ta biết.” Dạ khẽ gật đầu.
Thư Vô Ninh run rẩy.
Cô vừa run rẩy, toàn bộ càn khôn cũng rung chuyển theo.
Dạ chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Thế là Thư Vô Ninh đã hiểu.
Cô mỉm cười lắc đầu: “Sư phụ... con gọi người là sư phụ một lần cuối cùng... Xin lỗi, con không thể cho người đi qua.”
Vô Cực Đạo Chủ kinh ngạc kêu lên: “Thư Vô Ninh, sao ngươi còn cố chấp như vậy!”
Thư Vô Ninh lại không nói câu nào, chỉ ngửa mặt lên trời: “Ta nhận khí vận thiên đạo, thề quyết không hối hận, cho dù thiên này không phải thiên đó, cũng không phải lý do khiến ta phản bội. Nhưng, lòng ta có chính khí bất diệt, không muốn chúng sinh gặp khổ ải, không có đường giải cứu, chỉ có chết mà thôi.”
Dạ thở dài: “Sao phải khổ vậy.”
Thư Vô Ninh mỉm cười: “Hữu Thư, vô Ninh, vận mệnh đã sớm an bài.”
Sau tiếng nói của cô, chỉ thấy thần thể vô biên của Thư Vô Ninh đã bắt đầu tiêu tán, hóa thành từng điểm sáng tan biến trong hư không.
Xưa nay không có Thiên Đạo Tiên Cảnh gì.
Chỉ có hư không vặn vẹo.
Trong hư không, Tuyệt Vô, Minh Tâm, Quảng Pháp, mỗi tên hóa thành hình dạng hung ác dữ tợn, khủng khiếp như ác quỷ hiện thế.
Bọn họ, không, là bọn chúng.
Từng tiếng gào thét ác độc, từng vầng sáng đen không ngừng bộc phát.
Bọn Trì Vãn Ngưng là số ít những người có thể giữ được hình ảnh của mình, nhưng đứng trong hư không này, bọn họ cũng cảm nhận được lệ khí và oán hận vô tận kia.
Đó là oán hận vì bị phong ấn ngàn tỉ năm tại đây,
Là tư dục và tham lam phóng đại.
Khiến tâm trí vặn vẹo, khiến linh hồn đọa lạc.
Có phải tất cả ý chí Chúa Tể đi vào nơi này, cuối cùng đều biến thành như vậy không?
Sau đó ý chí hắc ám tà ác quay ngược lại điều khiển thiên đạo, hủy diệt tất cả.
Không!
Có một ngoại lệ.
Đó là Ninh Dạ.
Y vẫn bộ áo trắng, bồng bềnh trong hư không, chẳng dính chút bụi trần.
Cho dù cơn sóng hắc ám của Tuyệt Vô dâng trào mãnh liệt, nhiều lần nhấn chìm y, nhưng Ninh Dạ vẫn như tảng đá ngầm, thản nhiên bất động.
Thậm chí y còn cười: “Bao năm qua ngươi không xâm lấn được ta, trước đây không làm được, sau này cũng không làm được.”
Tuyệt Vô gào thét: “Im miệng! Ta tức thiên đạo, ý chí của ta chính là thiên ý. Ngươi dám đối chọi với ta, chắc chắn sẽ phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục!”
Đám người Minh Tâm cũng la hét: “Ninh Dạ, tỉnh lại đi! Thiên địa bao la, tiêu dao là nhất! Thiên đạo sắp tiêu vong rồi, đây là cơ hội đột phá cho chúng ta. Một khi đột phá thành công, chúng ta sẽ đi vào thiên đạo mới, sao phải để ý tới giun dế?”
“Giun dế? Đây là cái nhìn của các ngươi ư?” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Một lũ quỷ thấy lợi quên gốc! Đúng, các ngươi đã thành tiên nhưng lại quên đi gốc rễ của mình. Cũng giống như phàm nhân, có tiền là muốn quyền, lòng tham vĩnh viễn không đáy, tham lam mãi không có điểm dừng. Không ngừng cướp đoạt, không ngừng vơ vét... Nói nhân loại là ma của càn khôn, đúng là hoàn toàn không sai.”
“Nếu thế sao ngươi phải liều mình vì nhân loại!” Minh Tâm nắm lấy cơ hội, rống lớn.
“Vì vẫn còn hy vọng!” Ninh Dạ cắn răng nói: “Chưa bao giờ có cái ác thuần túy, cũng chưa bao giờ có cái thiện đơn thuần. Các ngươi là giết chóc hủy diệt, chúng ta là hy vọng!”