← Quay lại trang sách

Chương 1545 Càn khôn nghịch chuyển

Trì Vãn Ngưng xốc lại tinh thần: “Đúng, chúng ta chính là hy vọng!”

Thời khắc này, mười sáu vị Chúa Tể đồng thời lên tiếng, phối hợp với Dạ đối đầu lại Tuyệt Vô và hơn ba mươi vị Đạo Chủ.

Đồng hồ thiên đạo ngâm vang điên cuồng, hư ảnh vặn vẹo đan xen.

Đúng lúc này, thần quang lóe lên trên bầu trời.

Trong lòng Tuyệt Vô chấn động, hết lớn: “Thư Vô Ninh, ngươi!”

Chỉ thấy một luồng sáng bay tới từ chân trời.

Chính là Dạ.

Tuyệt Vô hét lớn: “Thiên đạo bản nguyên, chân thân chớ vào!”

“Thiên đạo bản nguyên, chân thân chớ vào!” Tất cả Đạo Chủ đồng thời hét lớn.

Chỉ thấy cho dù Dạ có bay thế nào cũng không thể tiến vào đồng hồ thiên đạo.

Ninh Dạ trong đồng hồ giơ tay: “Trời mở một lối, tiện cho ra vào!”

Ầm!

Trên đồng hồ hỗn độn xa xôi, một luồng hào quang hỗn độn đánh lên đồng hồ thiên đạo.

Chỉ thấy tất cả bánh răng ngừng quay, một cánh cửa ánh sáng bỗng mở ra.

“Không!” Tất cả Đạo Chủ gào thét tuyệt vọng.

Dạ đã bay vào, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, thời khắc này hai bóng người hợp lại, một luồng thánh quang vĩ đại xuất hiện.

Ninh Dạ nhìn về phía Tuyệt Vô: “Vậy mới đúng chứ, bây giờ, ta là Ninh Dạ!”

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ý chí mênh mông bộc phát từ đồng hồ thiên đạo, đám người Tuyệt Vô đồng thời gào thét sợ hãi.

Trong hư không vặn vẹo, thân hình Ninh Dạ không ngừng khuếch đại, hóa thành thiên thần lẫm liệt, vung tay một cái, nắm lấy toàn bộ tàn linh của đám người Tuyệt Vô.

Ninh Dạ ngữ điệu lạnh lùng: “Các ngươi chỉ là hung linh ác sát, ý niệm bất diệt, gây họa cho càn khôn. Bây giờ đã tới lúc các ngươi đền tội.”

“Không!” Tuyệt Vô hét lớn: “Chúng ta chết rồi, hỗn độn vẫn trở về, trời cao vẫn tiêu vong!”

Quan Tinh Tử cũng kêu lên: “Ninh Dạ, đây không phải cách giải quyết!”

Cánh tay Ninh Dạ ngưng lại một chút.

Y quay đầu lại nhìn Quan Tinh Tử, mỉm cười nói: “Ngươi là Quan Tinh Tử, ta là do ngươi đưa tới, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu được một số đạo lý à?”

Quan Tinh Tử kinh ngạc.

Khoảnh khắc đó, dường như ông đã hiểu ra được điều gì.

Ông lẩm bẩm: “Ngươi đã quyết định thật rồi?”

Ninh Dạ gật đầu: “Một chút sinh cơ, đây là cơ hội duy nhất.”

Quan Tinh Tử nở nụ cười bi thảm, cúi đầu im lặng.

Khoảnh khắc sau, bàn tay Ninh Dạ khép lại.

Chỉ thấy tàn linh của đám người Tuyệt Vô, Minh Tâm đã bị y bóp nát.

Màu sáng đồng hồ thiên đạo thay đổi hẳn, không còn mục nát, thời khắc này lại tỏa ra sinh cơ.

Quan Tinh Tử lẩm bẩm: “Quả nhiên là vậy... quả nhiên là vậy... hóa ra thiên đạo sắp tiêu vong chính là vì bọn chúng gặm nhấm sinh cơ. Nhưng bây giờ đã khác.”

Ninh Dạ vung tay, lại chỉ tay về phía đồng hồ hỗn độn: “Kẻ trộm đạo đã bị loại trừ, trật tự đã lập lại, căn nguyên tự củng cố. Hỗn độn, không cần trở về.”

“Rầm!” Đồng hồ hỗn độn phát ra tiếng nổ lớn, hiển nhiên không hài lòng với cách làm của Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười: “Biết ngay mà, bây giờ ta mới là đi ngược ý trời.”

Lực lượng hỗn độn hùng vĩ quét tới.

Không có thiên đạo ngăn cản, bản nguyên trong quá khứ sắp lật lại chiếm ghế chủ.

Một khi nó thành công, vạn vật cũng tan biến.

Ninh Dạ không hề để ý, ngược lại quay đầu sang nhìn bọn Trì Vãn Ngưng.

Y nhẹ nhàng vẫy tay.

Ba người Trì Vãn Ngưng bay tới.

Ninh Dạ ôm Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên vào lòng, dịu dàng nói: “Mấy năm qua đã làm khổ các nàng rồi.”

Ba cô gái cùng lắc đầu, muốn khóc nhưng lại phát hiện mình không khóc nổi.

Trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.

Hỗn độn trở về, không ai ngăn cản nổi.

Nhìn hào quang hỗn độn kia, Ninh Dạ nói: “Ta đưa các nàng tới nơi này nhưng không thể mang các nàng đi, cả nàng cả ta, cuối cùng đều phải chết.”

Trì Vãn Ngưng dịu dàng nói: “Chết thì chết thôi. Ai cũng phải chết một lần, sống nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.”

Lâm Lang Thiên cũng nói: “Có thể chết chung với phu quân, cũng là chuyện tốt.”

Công Tôn Điệp mỉm cười: “Nếu có kiếp sau, thế thì càng tốt.”

“Kiếp sau?” Ninh Dạ bật cười: “Có lẽ thế.”

Y nhìn sang đám người Tử Lão: “Các ngươi thì sao?”

Mọi người cao giọng đáp: “Chết thì chết thôi, có gì phải sợ!”

Bọn họ dùng lòng tin với Ninh Dạ nhập đạo, thời khắc này ai nấy đều như Thư Vô Ninh, giữ vững niềm tin, kiên định, bất chấp hậu quả.

Ninh Dạ gật đầu nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Sau đó mang theo mọi người bay thẳng hên không trung vô tận, càng lúc càng cao, cảm giác như vượt qua từng tầng mây, tới độ cao không thể miêu tả được, thậm chí có thể cảm thụ được hình dạng của vùng càn khôn này.

Tiếp đó thân thể Ninh Dạ bắt đầu tan rã, sau đó là đám người Trì Vãn Ngưng.

Thời khắc này, ý chí của tất cả mọi người hội tụ lại làm một.

Đồng hồ thiên đạo vang lên tiếng nổ, bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ.

Đồng hồ hỗn độn phát ra tiếng kêu ai oán, nhưng cho dù nó truy đuổi thế nào vẫn càng lúc càng rời xa.

Cả vùng càn khôn hình người phát sinh biến hóa.

Vùng càn khôn không còn là hình người, nhân loại hiện tại cũng không phải ý chí thiên đạo kéo dài: Cũng tức là không một ai có thể khống chế thiên đạo được nữa.

Ma giới hòa cùng hỗn độn.

Thiên đạo vẫn phân Chính Phản, nhưng đã ngăn cách vĩnh viễn.

Thời khắc này mọi thứ nhanh chóng đảo ngược, tất cả đều đang quay lại.

Chúng sinh từng bị thôn tính, tinh giới đã từng tiêu vong, tất cả những sinh mệnh đã chết, giờ đều xuất hiện.

Phong Đông Lâm, Khâu Cực Thạc, Dung Thành, Liêu Hiển Quý... từng tu sĩ Thiên Tằm lúc trước, thời khắc này đều sống lại.

Hoang mang nhìn bản thân, phát hiện mình đang ở Trường Thanh giới.

Ơ?

Sao ta lại ở đây?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bọn họ kinh ngạc, bọn họ không hiểu, nhưng vẫn không nhớ nổi chuyện gì đã diễn ra.

Vì dẫu sao cũng có một số người sẽ không quay về.

Lịch sử mới, không có Ninh Dạ, không có Trì Vãn Ngưng, không có Bát Đại Chúa Tể của Thiên Trung giới, không có tất cả những ai từng lưu lại trên căn nguyên thiên đạo.

Trên đồng hồ thiên đạo, ý chí của bọn họ đang tiêu vong, sự tồn tại của họ đang bị xóa bỏ.

Cuối cùng, khi mọi vấn đề lắng xuống, tất cả ý chí đều biến mất.

Khoảnh khắc đó, dưới thiên đạo, tất cả mọi thứ quay về yên bình.