Chương 1 Phong lưu đại thần
Phủ chúa Trịnh là nơi phong lưu bậc nhất chốn kinh kỳ. Những bức tường đá trắng chạy dài cao ngất được chạm khắc hoa văn tinh vi kể lại những tích thần tiên thoát tục, lúc là núi cao trùng điệp, lúc là sóng biển cuộn trào, lúc là rừng trúc xào xạc, lúc lại êm đềm như con suối mơ màng… Khu vườn của phủ chúa mới thực sự là khiến người ta ngưỡng mộ. Vừa trang nhã lại vừa phô trương hết sức. Muôn loại kỳ hoa dị thảo đều được tuyển lựa, trồng theo từng khu. Mỗi loại hoa lại nở vào một tháng khác nhau trong năm, khiến cho bốn mùa thay sắc, kỳ ảo vô cùng. Ở chính giữa vườn là một ao rộng với thủy đình sơn son bóng loáng, ánh lên rực rỡ dưới ánh mặt trời. Tĩnh Đô Vương tự hào với khu vườn này lắm. Đây là khu vườn do quan Hiệu úy Nguyễn Gia Thiều, trang tài tử bậc nhất của Thăng Long thiết kế và xây dựng. Thiều là em họ của vương, cùng họ với vương từ thuở nhỏ, tài năng xuất chúng không ai bằng, nhưng cũng ngạo mạn không ai bằng. Vương và Thiều cùng theo học đại học sĩ Nguyễn Khản, thế tử của quan thiếu phó Nguyễn Nghiễm. Vương có thể cùng ngồi uống rượu say sưa với đại học sĩ, nhưng lại khó lòng có thể cùng Thiều chè chén. Cứ nghĩ đến việc ấy, vương lại thấy bực bội trong tâm. Đường đường là một Tĩnh Đô Vương dưới một người trên muôn vạn người lại chẳng được một hiệu úy nhỏ nhoi như Thiều nể mặt, nhưng vương lại không thể trút giận lên Thiều bởi tính Thiều vốn cương cường, chẳng may Thiều giận dỗi không giúp vương xây sửa các nơi cung vàng điện ngọc thì biết tìm ai đây? Tĩnh Đô Vương ngồi trong thủy đình nghe đào nương í éo hát. Rượu đã nhàn nhạt. Hôm nay gần tiết trùng dương, hoa cúc nở vàng. Mỹ nhân trong phủ chúa kể cũng nhạt nhẽo, đôi khi chẳng thú vị bằng mấy kẻ mày râu say sưa nhịp phách. Mà xét về tài cầm ca chẳng ai có thể hơn đại học sĩ Nguyễn Khản. Vương thường bày tiệc rượu mời Khản tới chơi, Khản cầm chầu, đào nương say hát, hồn vương cũng bay đến miền cực lạc. Nhưng hôm nay, Tĩnh Đô Vương ngồi đợi mãi Khản vẫn chưa đến. Lời ca tiếng hát không có Khản, vương cứ thấy lạc điệu mà không rõ tại sao. Tĩnh Đô Vương nhấp nhổm, đang ngả người trên trường kỷ lại nhổm người dậy ngó nghiêng, rồi lại nằm xuống. Khắp xương cốt đau nhừ. Chờ đợi khiến vương cảm thấy mệt mỏi hơn đánh trận. Bỗng vang lên tiếng đinh đang lẫn vào với tiếng nhạc. Một tì nữ bước đi, mỗi bước đều phát ra tiếng chuông nghe rất vui tai. Tiếng chuông nhỏ chẳng ăn nhập gì với những giai điệu nhàm chán kia khiến Tĩnh Đô Vương chú ý. Vương thấy người tì nữ vai tròn thon nhỏ, dáng điệu thướt tha, lại mỗi bước đều khiến lòng người động tâm thì lập tức bật dậy, nheo nheo mắt nhìn cho thật kỹ. Người tì nữ quỳ xuống trước chúa, tâu: - Dạ thưa đại vương, quan Đại học sĩ Nguyễn Khản đang bận việc công nên không thể tới nghe hát cùng đại vương được ạ? Tĩnh Đô Vương “hừ” một tiếng, rồi nói: - Khản trước giờ vẫn có danh là phong lưu đại thần, ấy vậy mà lại không thể hoãn việc công để cùng ta chén thù chén tạc. Xem ra phong lưu ấy chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Vương phẩy tay cho tên hầu đứng gần bưng giấy bút. Cầm bút trong tay, vương ngẫm nghĩ hồi lâu rồi viết bốn câu thơ. Viết xong, vương ra lệnh: - Đem gửi cho đại học sĩ ngay lập tức! Tĩnh Đô Vương lại nhìn chăm chăm vào người tì nữ. Ngực của nàng nhu nhú sau tà áo xanh. - Ngẩng đầu lên cho ta xem mặt? Người tì nữ ngập ngừng ngẩng mặt. Cổ ba ngấn trắng ngần, đôi mắt sóng thu ba lúng liếng, khóe hạnh duyên dáng được ghi dấu bằng đôi má lúm đồng tiền. Tĩnh Đô vương gật gù, cảm thấy cơn bực dọc đi đâu mất. Tạo hóa sinh ra mỹ nữ chẳng phải để nguôi cơn giận của đấng mày râu hay sao? - Thật là tuyệt sắc… Tại sao một mỹ nhân như nàng lại không trở thành ca nương mà lại chịu làm tì nữ thế này? - Dạ thưa… - Người tì nữ lên tiếng – Ca nương là để hầu thiên hạ, còn làm tì nữ thì nô tì chỉ hầu duy nhất đại vương thôi! Thiếp không muốn hầu thiên hạ, được làm người của đại vương, cho dù thân phận thấp hèn thế nào thiếp cũng cam lòng. Tĩnh Đô Vương cười ha hả, đứng dậy, đi đến gần, nâng nàng tì nữ dậy. Vương dìu nàng cùng ngồi lên trường kỷ, vuốt ve má nàng mà lòng rạo rực. Làn da tươi mát mịn màng như lụa. Từ má, bàn tay của vương vuốt đến cổ cao trắng ngần của nàng, rồi xuống đến ngực nàng. Tiếng đinh đang của chuông lại vang lên. Nàng run rẩy trong vòng tay của vương. - Sao thế? Chẳng phải nàng nói muốn làm người của ta? - Từ lâu nô tì đã là người của đại vương, chỉ là…chỉ là… e rằng trái tim của đại vương chưa thuộc về nô tì, đại vương sẽ vứt bỏ nô tì, nghĩ tới cảnh ấy, thiếp lại thấy run sợ… Vương ôm chặt lấy tì nữ, đè nàng xuống trường kỷ. Tấm áo xanh dành cho nô tì bị xé toạc, ném xuống đất. Vương đưa tay khắp cơ thể của nàng, cuối cùng cũng phát hiện ra tiếng đinh đang phát ra từ đâu. Nàng có một cái chuông bằng đồng đeo ở cổ chân. Mỗi hành động của nàng dù nhỏ nhất cũng khiến chuông rung lên, rất vui tai. Vương lừ mắt nhìn đám phường hát đang ca múa, chỉ tay, hét một tiếng: - Cút! Phường hát cun cút thu nhạc cụ, cúi lưng lui ra. Bấy giờ quanh thủy đình im ắng, chỉ còn vang lên tiếng đinh đang. Vương chạm lên mái tóc của người nữ tì đang khỏa thân nơi trường kỷ, mái tóc mượt mà như suối. - Nàng tên gì? - Nô tì… - Nàng không còn là nô tì nữa - Vương ngắt lời. - Thiếp họ Đặng, tên là Huệ ạ… Vương nằm đè lên nàng, vùi vào cơ thể nõn nà của nàng. Trong phút chốc vương thấy đây mới thực sự là bồng lai tiên cảnh. Tiếng đinh đinh đang đang khiến vương quên phắt đi nỗi bực dọc mà đại học sĩ gây ra cho vương. Ai bảo mỹ nữ đã nhạt nhẽo chứ, chẳng qua trước giờ vương chưa thực sự gặp được mỹ nữ mà thôi. Ai nói thâm tình thù tạc là mãi mãi chứ, rồi cũng đến lúc chí hướng khác nhau thôi.