← Quay lại trang sách

Chương 10 Ngày cuối trong ngục

Thái tử Duy Vỹ bị xích trong ngục đã bao ngày chính chàng cũng không nhớ nữa. Chàng đã quen với tiếng xích cứa trên nền đá. Chàng cũng đã quen với hơi lạnh của nhà ngục. Nhưng chàng không quen được với đồ ăn trong tù. Tĩnh Đô vương không muốn mang tiếng giết thái tử nên bắt chàng ăn uống kham khổ tới mức không chịu được mà tự tử. Tĩnh Đô vương biết Duy Vỹ là người thanh nhã, quen ăn uống tinh tế, nay không nuốt nổi cơm tù cũng là phải. Mấy ngày đầu Duy Vỹ ở tù, chàng chẳng thể nuốt nổi, những tưởng sẽ chết đói trong tù. May sao, bảo mẫu của chàng là bà Tần lén làm món bánh đưa vào cung để chàng ăn thay cơm. Món bánh này có đủ các vị cay đắng ngọt bùi, thực như cuộc đời của chàng vậy. Mỗi ngày ăn một miếng bánh, chàng lại càng thấy vận mình đã gần ngày cuối. Hôm nay, thái tử không thấy bánh được đưa đến. Chàng thở dài ngồi im lặng. Như vậy, chàng biết rằng bà Tần đã bị phát giác, tính mạng chắc cũng mất rồi. Từ ngày chàng bị bắt, tất cả những người tâm phúc của chàng đều lần lượt bị gán tội và xử chém. Tính đến giờ có lẽ chỉ còn Khản và Thiều là vẫn toàn mạng, nhưng không rõ lòng sẽ hướng về đâu. Từ ngày vào ngục, Duy Vỹ không được nhìn thấy ánh mặt trời. Cũng tốt, càng ở sâu trong bóng tối, chàng càng ít hi vọng, càng ít hi vọng thì khi cái chết đến chàng không cần phải níu bám. Có tiếng bước chân nhẹ và khoan thai. Tiếng bước chân này rõ ràng là của văn thần, không giống tiếng bước nặng chịch của quân lính. Có biến động rồi chăng. Thái tử đã chẳng buồn bấm độn. Biết trước vận mệnh rồi cũng có thay đổi được vận mệnh đâu. Tiếng bước chân ấy là của Nguyễn Khản. Tay Khản bê một khay rượu, nét mặt thiểu não. Duy Vỹ nhìn đã hiểu, chàng chỉ biết cười mỉa mai. - Quan đại học sĩ đến để tiễn đưa ta đó chăng? Khản quỳ xuống dưới ánh lửa leo lét: - Thấm thoắt bao ngày tháng… thần tìm đủ mọi cách để vào ngục thăm thái tử, ấy thế mà chỉ có cách này mới gặp được thái tử. Duy Vỹ lắc đầu: - Gặp cũng có để làm gì đâu! Mọi chuyện không thể thay đổi nữa rồi! - Trịnh Sâm từ ngày bắt giam thái tử, vẫn không dám manh động, Hoàng Ngũ Phúc cũng không muốn tận diệt người bởi vì hắn cần người còn sống để bản thân không trở thành đối trọng của Trịnh Sâm. Nhưng hoàng tử Duy Cận thì khác. Chỉ khi nào thái tử bị giết thì Duy Cận mới có thể ngồi vững trên ghế thái tử. Duy Cận cố tình kích động người của thái tử để họ làm loạn chống lại Trịnh Sâm. Mấy tên hàn nho chửi bới Trịnh Sâm thì làm được gì chứ! Những kẻ đó không chịu nghe lời khuyên của Nguyễn Gia Thiều, cứ cố lao đầu vào chỗ chết. Họ tự đắc về chữ trung của mình lắm mà không biết rằng chính họ đã ép Sâm phải nhanh chóng giết thái tử. Duy Vỹ cười buồn: - Không trách họ được! Họ quá coi trọng chữ trung nhưng lại không có được tài trí như khanh và Nguyễn Gia Thiều. Khản thở dài: - Điều đáng tiếc là thần không thể bảo vệ được thái tử phi và hoàng tôn Duy Khiêm… Duy Vỹ nghe tin mà rụng rời. Chàng bật dậy: - Con ta sao rồi? - Hiện giờ hoàng tôn đang bị Trịnh Sâm biệt giam, chỉ e sẽ phải lớn lên trong tù… Thái tử ngồi phịch xuống, tiếng dây xích va nhau loảng xoảng: - Ta chỉ mong con ta sống lẫn với dân gian, lớn lên yên bình, chết lúc bạc đầu, không phận bạc như ta… Nhưng e rằng ước muốn giản đơn ấy cũng chẳng thể làm được! Khản an ủi: - Xin thái tử an tâm! Hoàng tôn có tướng đế vương, thần tin rằng phúc lớn mệnh lớn, sẽ không dễ bị Trịnh Sâm hãm hại đâu! Duy Vỹ cười cay đắng: - Ta chẳng phải cũng có tướng đế vương sao? Chẳng phải ta cũng chỉ chết rục xương trong tù sao? Thời nay khí phách đế vương sao sống nổi, muốn sống phải làm kẻ hèn. Ta cũng không mong con trai ta trông giống kẻ hèn. Cái gánh nặng mệnh quân vương, con ta liệu có gánh nổi chăng? Im lặng kéo dài. Khản chẳng biết nói gì thêm. Duy Vỹ nhìn vẻ mặt thiểu não của Khản, lòng đầy thương cảm. Chàng mỉm cười thanh thản: - Ta chết vốn dĩ là việc nhẹ nhàng… coi như cuộc chơi này ta đã thua và đã rút lui. Nhưng những kẻ như các ngài mới thực là lao đao. Các ngài sẽ tự trói mình để hoàn thành nghĩa vụ với ta. Con trai ta cũng sẽ phải chịu khổ bởi ôm mối thù này đến hết đời. Người còn sống mới là người phải chịu đau khổ, nặng nề. – Đoạn, chàng chỉ vào bầu rượu hỏi – Đây là rượu độc mà họ Trịnh ban cho ta, đúng không? Khản quỳ rạp mình xuống vái dài: - Thần xin được tiễn đưa thái tử. Tính mạng của hoàng tôn, chúng thần xin dốc lòng bảo toàn. Duy Vỹ cũng quỳ xuống, vái Khản một lạy: - Ta với ngài tuy là nghĩa quân thần nhưng thực sự là tình bằng hữu. Con trai ta nay chỉ có thể gửi gắm cho ngài. Ta đến đây là tuyệt mệnh mất rồi! Cuộc cờ đời ta đã tàn, một cuộc cờ mới lại được bày ra, các ngài ở lại tiếp tục làm một quân cờ… Duy Vỹ rót chén rượu rồi nốc cạn. Rượu cay đắng cứa cổ họng của chàng. Hớp rượu nóng rực chảy trong huyết quản. Chảy đến đâu, thái tử thấy thân mình tê liệt đến đó. Tê liệt với chàng giờ đây chỉ là cảm giác. Tư thế ngồi của chàng vẫn vững tựa Thái Sơn, không hề suy chuyển. Những sợ xích đã thôi va nhau bởi chàng đã bất động. Khản cứ thế sững người nhìn thái tử ra đi. Trong ánh đèn leo lét, nét mặt thái tử vàng rực rỡ, nét mặt tươi tỉnh như lúc còn sống. Bao nhiêu ngày chịu khổ, tuy thân thể của thái tử gầy gò võ vàng nhưng tướng mạo vẫn đường đường chẳng hề thay đổi. Khản vái dài không ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm: - Thần xin bái biệt. Thần mong thái tử linh thiêng phù hộ cho thần bảo vệ hoàng tôn, phò tá hoàng tôn lên ngôi vua, tiêu diệt được Trịnh Sâm và Hoàng Ngũ Phúc, giữ được cơ đồ họ Lê. Khản tuôn trào nước mắt. Nhưng nước mắt rơi xuống sàn đất lạnh. Khản không ngẩng đầu dậy, cũng chưa muốn bước ra khỏi ngục. Ra khỏi ngục, chàng lại phải cười cười nói nói làm một phong lưu đại thần chỉ biết khoe tài để vừa lòng Tĩnh Đô vương. Thế nên, những giọt nước mắt hãy cứ ở lại trong nhà ngục này để tiễn đưa thái tử Duy Vỹ mà không cần phải kìm nén. Nơi ngục tù này, có ngờ đâu lại là nơi tự do nhất.