← Quay lại trang sách

Chương 12 Thiều khúc

“Thiều khúc” đã được Thiều sai học trò hướng dẫn cho toàn bộ cung nhân của phủ Tĩnh Đô vương. Mặc dù tại bữa tiệc, Nguyễn Gia Thiều lướt tay đàn như đang dạo chơi qua các cung bậc, ấy thế mà đến khi các cung nhân trong phủ luyện lại khó khăn như vượt bể trèo non. Những luyến láy, những điệu chuyển khúc thức, những biến tấu nhịp đều khiến các cung nhân trước giờ vẫn tự hào với ngón đàn của mình phải đổ mồ hôi. Tĩnh Đô vương không vui lòng, đêm nào cũng bắt nàng Huệ chơi thử để vương kiểm tra xem họ đã học đến đâu rồi. Nàng Huệ là tay đàn giỏi nhất của vương phủ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không sao vừa lòng Tĩnh Đô vương. Cũng như mấy đêm trước, Tĩnh Đô vương lại ngồi nghe nàng Huệ đánh đàn. Bây giờ thì ngài đã chẳng còn quan tâm đến tiếng đinh đinh đang đang do lục lạc trên người nàng Huệ phát ra nữa. Trong đầu ngài vẫn văng vẳng tiếng đàn của Nguyễn Gia Thiều. Nàng Huệ lên dây đàn, tiếng đàn văng vẳng đêm vắng, cũng có thể nói là đạt được sự luyến láy tinh diệu, nhưng không sao có được vẻ đẹp gợi tình của mùa xuân. Tĩnh Đô vương lim dim, bóng nàng Huệ lờ mờ, ngài chẳng buồn ôm ấp nàng Huệ nữa. Ngài chỉ muốn được nghe “Thiều khúc” một cách trọn vẹn một lần nữa mà thôi. Nhưng với cương vị người cầm trịch triều đình, ngài không thể ngang nhiên cứ thế sủng ái Nguyễn Gia Thiều được, mà ngài cũng chưa đủ tin cẩn đối với một kẻ đã từng dám chống đối ngài. Tha chết cho Thiều, để Thiều tiếp tục giữ chức hiệu úy bảo vệ kinh thành đã là một nước cờ mạo hiểm của ngài mà thông thường ngài sẽ không làm thế. Vương chẹp miệng tiếc, thầm nảy ra ý nghĩ trong đầu: “Giá như Nguyễn Gia Thiều là thân nữ nhi có phải mọi chuyện đã dễ rồi không!” Trịnh Sâm thấy không ổn, ngài vội lắc đầu để xua đi suy nghĩ ấy, cũng cố xua đi “Thiều khúc”. Tam thế nhà Nguyễn Gia, tính từ ông nội của Thiều cho đến Thiều đều không thể không khiến các chúa Trịnh phải sủng ái. Ông nội Thiều là Nguyễn Gia Châu, được phong tước Siêu quận công. Siêu quận công không những thông kinh sử và thao lược mà còn giỏi tài xây dựng. Vẻ đẹp của phủ Siêu quận công được An Đô vương Trịnh Cương hết sức khâm phục nên đã mời Siêu quận công kiến thiết lại kinh thành và thiết kế vương phủ. Bà nội của Thiều là Cảo phu nhân, em họ của thái phi Trương Thị Ngọc Chử. An Đô vương Trịnh Cương chính là do Cảo phu nhân nuôi dạy. Về sau, An Đô vương lại gả con gái là quận chúa Quỳnh Liên cho con trai của Siêu quận công và Cảo phu nhân. Người con trai ấy tướng mạo tuyệt mỹ, văn võ song toàn, cũng có tài kiến thiết, ấy chính là gia phụ của Nguyễn Gia Thiều. Từ năm 6 tuổi, Thiều và hai người anh của mình đã được đón vào vương phủ để học cùng Tĩnh Đô vương. Lúc bấy giờ, Thiều rất kiêu ngạo, Trịnh Sâm muốn kết bạn không dễ. Thậm chí, ngay với hai người anh của mình, Thiều cũng lãnh đạm. Thiều chỉ thường lai vãng ở thư viện, hoặc trốn sau rừng trúc để chơi đàn một mình. Mỗi lần Thiều lên tiếng đều chỉ là đối đáp với các thầy dậy hoặc chỉ dạy các vương tôn công tử học hành. Ấy thế mà Minh Đô Vương Trịnh Doanh yêu quý Thiều lắm, thường xuyên khen ngợi, lại lấy Thiều ra làm gương để răn dạy Trịnh Sâm. Tĩnh Đô vương lúc ấy chỉ là thế tử Trịnh Sâm thấy có kẻ được cha yêu quý hơn, trong lòng khó chịu, nhưng vì Thiều cũng chẳng tỏ ra tranh hơn thua với ngài nên dần dần ngài không để ý tới, chỉ cho là lũ cuồng sinh thích khoe tài. Khi Thiều trưởng thành, tài năng vẽ tranh, xây dựng lại hơn hẳn ông nội và cha. Gỗ đá trơ trọi vô hồn, cứ tay Thiều đụng vào là thành tuyệt tác. Trịnh Sâm tuy là kẻ tham tàn nhưng ưa thích cái đẹp, từ gái đẹp, phủ đệ đẹp, văn thơ đẹp, điệu đàn đẹp… tất thảy đều muốn thu về tay mình. Tĩnh Đô vương khi vị trí đã vững chắc, liền sai Thiều tu sửa lại vương phủ thành một nơi kỳ vĩ và tuyệt mĩ; lại còn sai quân tam phủ đi săn tìm đủ mọi kỳ hoa dị thạch trong thiên hạ về đặt trong vườn để ngày ngày cùng mỹ nhân và tâm phúc thưởng lãm. Thiều nhận lời tu sửa lại vương phủ thành nơi đẹp đẽ và bề thế chưa từng có, có thể sánh với Cửu trùng đài của vua Tương Dực, nhưng lòng Thiều không vui. Xây dựng xong công trình ấy, Thiều càng xa lánh Tĩnh Đô vương, từ chối tất cả các tiệc rượu, thậm chí còn không vào chầu vương như đúng lệ. Phàm những gì Tĩnh Đô vương không có được lại chính là thứ khiến ngài mất ăn mất ngủ. Mỹ nhân có được quá dễ dàng, đâu còn khiến vương hứng thú nữa. Tĩnh Đô vương bật dậy, quát lớn: - Thôi đi, đừng gẩy nữa! Tĩnh Đô vương bực bội bước nhanh ra khỏi phòng của nàng Huệ. Nàng Huệ thẫn thờ nhìn theo. Vương vừa đi khuất, nàng cầm cây đàn phang mạnh xuống ghế. Cây đàn gẫy tan tành. Nàng Huệ nghiến răng: “Nguyễn… Gia… Thiều!”. Nhưng rồi, nàng giật mình thầm nghĩ: “Đại vương rời phòng nàng thì sẽ đi đâu?”. Nàng tháo vội cái lục lạc trên chân rồi lao ra ngoài. Nàng bật dậy, bước nhanh chạy dọc hành lang. Không có tiếng lục lạc, bước chân của nàng nhẹ bẫng không một tiếng động. Nàng đã theo kịp chân Tĩnh Đô vương. Thân thể mảnh mai giúp nàng nấp sau cột nhà to lớn. Tĩnh Đô vương đi dạo trong phủ ban đêm, trong lòng không chút hứng thú, nhưng dục tính thì ngùn ngụt bốc lên cùng cơn bực bội. Bỗng nhiên, ngài dừng chân. Trong đêm, mùi hương thoang thoảng ngây ngất mê đắm. Tĩnh Đô vương hít một hơi dài. Ngài thấy cơn bực bội dịu lại, tiếng đàn cũng nhàn nhạt đi. Ngài đi theo hương thơm thì đến một khoảnh vườn nhỏ. Dưới ánh trăng sáng chen lẫn ánh đèn lồng, ngài nhìn thấy rõ những bông hoa nhài trong khoảnh vườn đang khoe sắc trắng. Hương nhài càng đến gần càng say lòng. Dù hoa nhài nở rộ nhưng hương không nồng, mà càng đến gần càng dịu dàng. Tĩnh Đô vương bấy giờ mới biết được mình đang bước vào chỗ ở của một cung tần mà ngài đã lãng quên từ lâu: Dương Thị Ngọc Hoan. Nàng Hoan vốn là em gái của sủng phi Ngọc Thịnh dưới thời Minh Đô vương Trịnh Doanh. Nàng Hoan tuy nhan sắc tầm thường nhưng được chị gái bầy mưu, sắp đặt cho Trịnh Sâm ân sủng trong một đêm. Chả là lúc ấy, Trịnh Sâm còn là thế tử. Trịnh Sâm mong ngóng mãi mà vẫn chưa có mỹ nữ nào sinh được con trai. Bà phi Ngọc Thịnh bèn một mặt phao tin rằng em gái mình nằm mơ thấy rồng, mặt khác mua chuộc viên quan thái giám là Khê Trung hầu. Một lần, Trịnh Sâm cho vời mỹ nữ có tên Ngọc Khoan vào hầu, nhưng Khê Trung hầu lại cố ý nghe nhầm thành Ngọc Hoan. Lúc dẫn Ngọc Hoan vào phòng của thế tử, thế tử không bằng lòng, nhưng không muốn mất lòng bà Ngọc Thịnh, cũng không muốn mất lòng Khê Trung hầu nên đành phải qua đêm với nàng Hoan. Ai ngờ, ngay đêm duy nhất ấy, nàng Hoan đã thụ thai, chính là sinh ra thế tử Trịnh Tông. Bây giờ ngẫm lại, Trịnh Sâm mới giật mình ngờ ngợ. Khê Trung hầu là người của nhà Xuân quận công Nguyễn Nghiễm tiến cử, cũng thường qua lại với Nguyễn Khản. Vậy chẳng phải Khản đã một tay sắp đặt tất cả hay sao? Đứng trước cửa phòng nàng Hoan, Tĩnh Đô vương nhớ lại chuyện cũ, lại thấy không vui. Ngài cảm thấy bản thân mình và cả nàng Hoan nữa, hết lần này đến lần khác bị bỡn cợt và sắp đặt. Trong lòng vương bỗng dâng lên sự thương cảm với nàng Hoan, vì thấy nàng Hoan và vương số phận tự dưng lại tương đồng với nhau đến lạ. Tĩnh Đô vương quyết định bước vào phòng nàng. Phòng nàng Hoan không được trang hoàng lộng lẫy như những cung nhân khác. Tuy rằng là mẹ của thế tử, nhưng lại không nhận được ân sủng của vương. Mặc dù phòng không lạnh lẽo, nhưng lại có mùi hương thoang thoảng của hoa nhài. Nhìn thấy vương vào, nàng Hoan vừa bất ngờ vừa bàng hoàng. Nàng quỳ xuống thi lễ, nhưng nét mặt vẫn sững sờ không dám tin đó là sự thật. Hai khóe mắt của nàng tuôn ra hai hàng lệ. Thấy vậy, vương động lòng thương cảm, đỡ nàng dậy: - Sao thấy ta lại khóc lóc thế này! Mặc dù nàng đã nhiều năm vào vương phủ, nhưng chất giọng xứ Hoan vẫn còn: - Thần thiếp… tưởng rằng cả đời này đại vương sẽ không tới phòng của thần thiếp nữa! Tĩnh Đô vương dìu nàng vào trong, vừa cười vừa trách: - Nàng vào vương phủ bao nhiêu lâu mà còn nói câu quê mùa thế! Biết bao giờ mới nói được lời làm đẹp lòng người? Nàng Hoan nép vào lòng vương: - Lời quê tuy thô kệch nhưng mà thật… Khi nào đại vương chán nghe lời đường mật, ngọt ngào, có thể tới chỗ thiếp nghe mấy lời quê kệch của thiếp. Tĩnh Đô vương lại càng cười lớn hơn. Thỉnh thoảng nghe mấy lời quê kệch kể ra cũng thú vị, tuy rằng không được đẹp đẽ mĩ miều, nhưng cũng giống như ăn cao lương mỹ vị rồi bỗng thấy dân dã là ngon vậy. Tĩnh Đô vương đè nàng Hoan xuống giường. Da thịt nàng Hoan hàng ngày được ướp trong hương hoa nhài nên đầy quyến rũ mê hoặc. Nhan sắc tầm thường nhưng chỉ bằng mùi hương ấy cũng khiến vương phiêu bồng. Vương ôm lấy nàng như ôm một mảnh lụa thơm lừng. Và cứ thế, cứ thế, ngài đắm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Đêm ấy, nàng Hoan nằm im, mặc Tĩnh Đô vương nằm đè lên nàng say ngủ. Tĩnh Đô vương say giấc nhưng nàng thì trằn trọc. Hơi thở của Tĩnh Đô vương khiến nàng cảm thấy nặng nhọc nhưng không dám thở mạnh vì sợ vương tỉnh giấc. Râu ria của vương cọ vào da thịt cũng làm nàng ngứa ngáy khó chịu, nhưng nàng lại sợ một cái cựa quậy của mình có thể khiến vương cáu giận. Nàng Hoan suy nghĩ triền miên: “Quả đúng như quan đại học sĩ Nguyễn Khản khuyên ta. Không uổng công ta trồng vườn hoa nhài này… Cuối cùng đại vương cũng đã đến. Nhưng xong rồi thì sao? Với đại vương, ta chẳng khác nào một tấm đệm có hương thơm. Các cung nhân khác trong phủ đều có thể bắt chước ta. Đặng Thị Huệ cũng có thể bắt chước ta và làm tốt hơn ta.” Nàng Hoan nhìn sang ngọn lửa leo lét. Con trai nàng, Trịnh Tông, tuy đã được phong làm thế tử, nhưng thân phận nàng như vậy, Tĩnh Đô vương cũng chẳng ưu ái gì thế tử. Nếu chẳng may một cung nhân nào đó trong phủ sinh được con trai, vậy thì nguy cơ Trịnh Tông bị phế ngôi chẳng phải là sự gì lạ lùng. Nàng Hoan lại nghĩ: “Nguyễn Khản khuyên ta nên nhân cơ hội hiếm hoi làm đại vương hài lòng để xin lấy một mảnh đất! Có nên không? Ở gần đại vương còn chẳng ăn ai nữa là ở xa tít ngoài kinh thành!” Nàng nghĩ đến những lần Tĩnh Đô vương quát mắng và đánh đòn Trịnh Tông, trong lòng thấy tủi nhục: “Mà thôi, đằng nào có ở trong vương phủ cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã! Các cụ có câu “Xa thơm gần thối”, chi bằng mẹ con ta cứ dọn ra ở bên ngoài, để đại vương thỉnh thoảng nhớ nhung, chẳng hơn hay sao? Lời ông Khản ắt là không sai đâu! Hiểu đại vương, chỉ có ông Khản là nhất!” Tới đó, nàng mới chợp mắt được một lúc. Bây giờ chỉ còn một người vẫn còn thức, đó là nàng Huệ. Nàng Huệ vẫn đứng ở ngoài theo dõi. Nàng không cam tâm. Chẳng lẽ nàng lại thua? Len lỏi vào được vương phủ chẳng dễ dàng gì, leo lên được giường của Tĩnh Đô vương lại càng khó, có lẽ nào thua một điệu đàn?