← Quay lại trang sách

Chương 13 Tranh sủng

Sắp đặt này của Tĩnh Đô vương khiến nàng Huệ bàng hoàng lo lắng. Như vậy địa vị của nàng sau này rồi sẽ ra sao? Nếu như vương không tiếp tục sủng ái nàng thêm nữa, nàng sẽ không có cơ hội mang thai con rồng. Rồi thì nàng cũng sẽ chết già trong vương phủ mà thôi. Thảm cảnh ấy nàng không muốn nghĩ đến nhưng không thể không lo lắng. Bây giờ trước mắt là phải làm sao để có được sự sủng ái trở lại của Tĩnh Đô vương. “Suy cho cùng lý do khiến ta không được đại vương sủng ái nữa cũng chỉ tại bản nhạc của Nguyễn Gia Thiều!” Nàng Huệ nghĩ “Người buộc nút ắt sẽ có cách giải nút! Hắn cố tình không vào phủ dậy cho cung nhân, chỉ cho học trò hướng dẫn, rõ ràng là không muốn cung nhân của vương phủ học được điệu Thiều khúc đó mà! Hắn không đến dạy ta thì ta sẽ đến tận nhà hắn để học!” Nàng Huệ vừa pha trà cho Tĩnh Đô vương, vừa ngẫm nghĩ. Tĩnh Đô vương nếm trà, vị quá đậm, nhíu mày: - Sao trà hôm nay đắng thế? Nàng Huệ quỳ xuống, nước mắt ròng ròng: - Là lỗi của thần thiếp… thần thiếp vô dụng, chẳng thể học được điệu Thiều khúc của quan hiệu úy hầu đại vương, trong lòng lo nghĩ, tâm ý chẳng thể để vào việc pha trà được. Đại vương trách tội thế nào, thần thiếp cũng xin chịu! Tĩnh Đô vương phẩy tay ra hiệu nàng đứng dậy. Nàng nói với giọng nhõng nhẽo thường ngày: - Thiếp không tin thiếp không chơi được “Thiều khúc”. Tất cả chỉ tại quan hiệu úy bận rộn chẳng đến vương phủ dậy, khiến thiếp không thể nào học được ngón nghề của quan hiệu úy để hầu đại vương. Đại vương, đại vương nghĩ xem… trò làm sao mà bằng thầy được… Tĩnh Đô vương kinh ngạc: - Có chuyện như vậy sao! Để ta bắt quan hiệu úy đến dậy cho nàng chơi “Thiều khúc”! - Không được đâu đại vương! – Nàng Huệ nước mắt ngắn dài – Quan hiệu úy là ai chứ! Lúc ở đài Khán Xuân, đại vương cũng thấy rồi, quan hiệu úy khinh miệt thần thiếp thân phận thấp hèn, chắc chắn sẽ tìm cớ thoái thác rồi lại cho học trò đến dậy thôi. Lúc ấy đại vương cũng chẳng trách tội quan hiệu úy được. Chi bằng cứ để thần thiếp đến tận phủ quan hiệu úy để học lấy ngón đàn, quan hiệu úy sẽ chẳng thoái thác được nữa! Tĩnh Đô vương nghe lời nàng Huệ nói cũng hợp tình hợp lý, nên bằng lòng. Nàng Huệ ngay lập tức đi kiệu đến phủ của quan hiệu úy Nguyễn Gia Thiều. Phủ của quan hiệu úy nằm cạnh hồ Tây, cách làng Hà Khẩu không xa. Phủ hiệu úy tuy không bề thế như vương phủ nhưng cũng là một nơi thanh nhã. Tường bao quanh phủ không phải được xây bằng đá điêu khắc chạm nổi như vương phủ mà bằng những rặng trúc thanh mảnh vươn cao. Phủ hiệu úy phòng bị cẩn mật nên nào có cần đến tường cao cổng lớn, nhưng lại có một hào nước trong vắt bao quanh nhà, có cá lội tung tăng. Những gian nhà trong phủ đều được làm từ gỗ lim đen bóng, điêu khắc hoa sen phỏng theo họa tiết thời Lý. Ngay tại vườn, một ao lớn được làm theo hình cây đàn nguyệt, có thủy đình giữa ao và lối đi chạy dọc ra cổng, tạo thành hình cần đàn. Hai bên lối đi, trúc cũng được trồng xanh mướt. Nàng Huệ đến phủ đúng lúc quan hiệu úy đang ngồi trong thủy đình vẽ tranh. Thấy nàng Huệ được lính tam phủ đưa đến, lính phủ hiệu úy không dám ngăn cản. Nàng Huệ được lính hầu dẫn vào gặp quan hiệu úy, nhưng lính tam phủ thì phải đứng đợi ở ngoài. Toán lính tam phủ thấy bị đối đãi như vậy, chửi bậy vài câu, nhưng sợ uy quan hiệu úy nên chẳng dám điều tiếng nhiều. Quan hiệu úy thấy nàng Huệ, sắc mặt không thay đổi, vẫn tiếp tục vẽ nốt bức tranh. Nàng Huệ thi lễ trước Nguyễn Gia Thiều: - Thiếp phận mỏng hoa hèn, nhưng được đại vương giao trọng trách học bằng được “Thiều khúc”. Suốt tháng nay thiếp đã tập chơi nhưng không sao học được “Thiều khúc”, nên muốn tới đây, thỉnh quan hiệu úy chỉ bảo thêm cho thiếp! Thiều nhìn nàng, đôi mắt nàng lúng liếng vì muốn mê hoặc bất cứ người đàn ông nào đứng trước mặt nàng. Thiều lắc đầu cười: - Nàng không học được “Thiều khúc” đâu, đừng cố sức! Nàng Huệ ngấm ngầm bực tức, nhưng ngoài miệng vẫn cười tươi: - Thiếp vẫn biết thiếp còn non kém, nên rất mong được quan hiệu úy nhận làm học trò! Chẳng dám mong có được tuyệt kỹ như quan hiệu úy, chỉ mong chơi được “Thiều khúc” để đại vương vừa lòng mà thôi! Thiều cười ha hả: - Chính bởi thế nàng sẽ không bao giờ làm vừa lòng Tĩnh Đô vương. Nàng Huệ biến sắc. Thiều lúc này đã vẽ xong bức tranh, đưa tay mời nàng Huệ cùng ngồi. Thiều tiếp lời: - Nàng đến phủ của ta là do “Thiều khúc” ép buộc mà đến, nhưng thực tâm nàng chỉ muốn tranh giành sự sủng ái của Tĩnh Đô vương. Nếu ta dậy nàng “Thiều khúc”, nàng cũng chẳng học nổi, mà học được rồi cũng sẽ chẳng lấy được trái tim của Tĩnh Đô vương. Lý lẽ này nàng có hiểu được không? Nàng Huệ ngẩng đầu lên, ngộ ra một điều vô cùng quan trọng. “Thiều khúc” có thực sự là chìa khóa để chiếm được trái tim của Tĩnh Đô vương đâu? - Tĩnh Đô vương yêu thích “Thiều khúc” của ta sở dĩ bởi ngoài ta ra không ai đàn được khúc nhạc hay như thế, và cũng bởi ta không dễ dàng đàn khúc nhạc ấy cho đại vương nghe. Đại vương từ nhỏ đã kiêu hùng, yêu thích chinh phục. Phàm những thứ đại vương không dễ dàng có được lại là thứ mà đại vương cho là đáng trân quý. Dù thực ra, giá trị của nó không đáng đến mức ấy. Nếu nàng muốn học ngón đàn của ta để vừa lòng đại vương thì tức là nàng tự giảm đi sự thách thức của bản thân đối với đại vương. Nàng Huệ quỳ rạp xuống: - Nghe lời chỉ bảo của quan hiệu úy, quả thực thiếp thấy như ánh mặt trời dưới đường hầm! Xin người chỉ bảo thêm cho thiếp! Thiều để mặc nàng Huệ quỳ như vậy, vẫn ung dung nói: - Nàng nhớ lại xem, tại sao nàng được ân sủng? Chẳng phải vì nhan sắc của nàng hơn hẳn những cung nhân khác trong vương phủ hay sao? - Và còn vì cách pha trà của thiếp rất đặc biệt… Thiều mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười lộ rõ vẻ phong tình. Nàng Huệ tới giờ mới nhận ra rằng Thiều quả thực là một trang mỹ nam tử, phong thái phi thường, những bậc trượng phu trong kinh thành này chẳng mấy người sánh được. - Vậy tại sao nàng lại rẻ rúng bản thân như thế? Nàng chỉ cần biết rằng những gì nàng đang có là quý báu, Tĩnh Đô vương phải cố mới có được, không phải dễ dàng mà chiếm đoạt. Nàng Huệ thẫn thờ giây lát, những lời đó chẳng phải là sự chỉ dạy chân thật nhất và thiết thực nhất mà nàng từng được nghe hay sao? Bấy lâu nay nàng cũng bắt chước Tĩnh Đô vương, coi Thiều như kẻ cuồng sinh, nhưng không ngờ được Thiều lại suy tính như vậy. - Thiếp không hiểu một điều… xin mạo muội được hỏi quan hiệu úy! - Nàng cứ nói đi! - Với mưu lược của ngài, ngài có thể uy vọng như Việp quận công, Xuân quận công, nếu không thì cũng được như phong lưu đại thần Nguyễn Khản, tại sao ngài lại cam tâm làm một chức quan hiệu úy nhỏ nhoi này? Thiều lại mỉm cười, nụ cười có thể khiến say lòng các thiếu nữ. Đến giờ thì nàng Huệ đã bị nụ cười ấy khiến cho mê hoặc. - Nếu ta phải lao đao như họ thì lấy ai thanh nhàn hộ ta? Thôi, nàng về phủ đi! Hôm nay học đàn đến đây thôi! Nàng Huệ lồm cồm bò dậy. Hai đầu gối rã rời. Thiều thư thái bước vào phòng trong, không thèm ghé mắt nhìn nàng lấy một cái. Nàng Huệ dù hậm hực nhưng cũng nhìn theo thầm ngưỡng mộ trong lòng. Phong thái cao sang ấy chính là phong thái mà nàng cần phải học để có được trái tim của Tĩnh Đô vương.