Chương 14 Hoàng tôn Duy Khiêm
Thái tử Duy Cận nhiều đêm nay rồi ngủ không yên. Cận nằm mơ thấy Duy Vỹ trở về, ngồi trên ngai vàng và luận tội Cận. Duy Cận bật dậy giữa đêm, mồ hôi đẫm áo, vẫn cảm thấy ánh mắt oán hận của Duy Vỹ bám theo mình. Từng góc trong hoàng cung này, nơi nào cũng có bàn tay của Duy Vỹ sửa sang. Trước khi Duy Vỹ qua đời, Vỹ vẫn thường xuyên chăm sóc hoàng cung, để hoàng cung không quá hoang tàn so với vương phủ của họ Trịnh. Giờ đây, Duy Vỹ đã đi rồi, nhưng Duy Cận vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của Duy Vỹ ở bất cứ nơi đâu trong cung cấm. Duy Cận thức dậy, lòng băn khoăn, vội vã đến yết kiến Tĩnh Đô vương. Duy Vỹ chết rồi nhưng mối lo về Duy Vỹ chẳng phải vẫn còn đó sao? Tĩnh Đô vương ngồi chễm chệ ngay chính giữa điện, còn Duy Cận thì khom mình đứng dưới, ngang hàng cùng với các tâm phúc của Tĩnh Đô vương. Tĩnh Đô vương vẫn khách khí hỏi: - Chẳng hay thái tử muốn đến dự phiên chầu sớm của ta là có việc gì? Duy Cận chắp tay tâu: - Thái tử tôi hôm nay tới xin gặp Tĩnh Đô vương là vì có ý muốn nhận hoàng tôn Duy Khiêm, con trai của Duy Vỹ làm con nuôi. Dù gì Duy Khiêm cũng là con trai của phế thái tử Duy Vỹ, anh trai tôi, không thể cứ để hoàng tôn ở mãi trong tù được. Tĩnh Đô vương hơi sững người, im lặng một lúc lâu không nói gì. Các quan viên tâm phúc của vương xì xào bàn tán. Nguyễn Khản nhếch mép cười, chẳng nói lời nào. Tĩnh Đô vương nhấp một ngụm trà. Vương nhăn mặt quát hỏi viên thái giám gần đó: - Trà hôm nay nhạt thế? Ai pha vậy? Viên thái giám quỳ xuống đáp: - Dạ thưa, là trà nô trong cung pha ạ! Tĩnh Đô vương nhíu mày: - Nàng Huệ sao không pha trà hầu ta? Mà nàng ta đâu rồi? Viên thái giám lại đáp: - Dạ thưa, gần đây hôm nào nàng Huệ cũng luyện “Thiều khúc”, đã đổ bệnh. Hôm nay không thể đứng dậy nổi nữa rồi! Tĩnh Đô vương lo lắng: - Có chuyện ấy sao? Sao không báo sớm cho ta? Viên thái giám lắc đầu: - Dạ thưa, nàng ta nói rằng hổ thẹn vì không học được “Thiều khúc” để hầu đại vương, nên chẳng có mặt mũi nào nhìn mặt đại vương nữa. Từ giờ không còn dám đến gần đại vương. Tĩnh Đô vương nhăn trán: - Đúng là đàn bà, chẳng qua chỉ là một khúc nhạc, sao phải khổ như vậy! Cuối buổi chầu ta sẽ tới thăm nàng ấy! Duy Cận thấy Tĩnh Đô vương bị sao lãng, định tiếp lời tấu thì Nguyễn Khản đứng ra tâu: - Dạ muôn tâu đại vương, thần nhận được tin cấp báo về tình hình giặc Tây Sơn. Hiện nay, giặc Tây Sơn đã chiếm được thành Quy Nhơn của nhà họ Nguyễn. Thủ lĩnh của Tây Sơn dùng mưu giả vờ bị bắt nhốt trong cũi, nửa đêm hắn phá cũi cướp thành, quả thực rất ngoạn mục. Nhiều thương nhân thấy vậy, thay vì ủng hộ họ Nguyễn đã mang tiền của sang ủng hộ Tây Sơn! Tĩnh Đô vương kinh ngạc: - Lại có chuyện như vậy sao? Việp quận công báo với ta về tình hình quân Tây Sơn, nhưng đến nay vẫn chưa hành sự là sao? Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc tâu: - Dạ thưa đại vương, thần có ý cùng Xuân quận công Nguyễn Nghiễm nhân sự việc Tây Sơn nổi dậy, lấy cớ đánh chiếm phương nam, nhưng đúng lúc ấy Xuân quận công lại cáo ốm, xin về hưu trí. Chính đại vương đã đồng ý cho Xuân quận công cáo lão về quê. Vương bấy giờ mới gật gù nhớ ra. Loáng thoáng hình ảnh Việp quận công bàn với ngài về việc đẩy Xuân quận công đi đánh phương nam. Lại loáng thoáng hình ảnh Xuân quận công tuổi tác đã cao, lụ khụ tới xin về quê dưỡng già, có hứa hẹn rằng Nguyễn Khản sẽ thay Xuân quận công trung thành với họ Trịnh. Mấy năm nay, vương cảm thấy rõ rệt mình đã yếu, việc chính sự nhớ nhớ quên quên mà chẳng rõ tại sao. Hoàng Ngũ Phúc lại tấu tiếp: - Xuân quận công là tướng tài, hết mực trung thành với các tiên vương, tiến đánh phương nam quả thực phi Xuân quận công, chẳng ai có thể thích hợp để gánh vác hơn! Nguyễn Khản vội chen vào: - Muôn tâu đại vương, gia phụ tuổi tác đã cao, sao có thể chịu nổi chinh chiến! Xin đại vương để Khản tôi cùng Việp quận công tiến đánh quân Tây Sơn! Hoàng Ngũ Phúc cười ruồi: - Xuân quận công thì đáng tin, còn quan đại học sĩ như ông thì ta không tin được. Khó mà biết được liệu ông có trở thành một chúa Nguyễn khác hay không? Xưa kia, chẳng phải tiên chúa của họ Nguyễn là Nguyễn Hoàng cũng lấy cớ bình định phương Nam để xây dựng cơ đồ riêng hay sao? Tĩnh Đô vương nhìn Khản chằm chằm đợi xem phản ứng của Khản. Từ lúc Khản yên phận tới giờ, lòng Tĩnh Đô vương vẫn luôn nghi ngờ Khản, chưa thực tin. Nguyễn Khản đáp: - Việp quận công sao lại lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử như vậy! Đời người ta, tên họ ra sao thì con người sẽ như thế. Cha ta đặt tên cho ta chỉ một chữ Khản, ấy là muốn ta một đời nhờ cương trực mà được thanh nhàn, vui vẻ. Nhưng họ Hoàng nhà ông chẳng phải có ý muốn đăng cơ hay sao? Hoàng Ngũ Phúc đắng miệng. Khản ý muốn nói đến con nuôi của ông là Hoàng Đình Bảo, tên thật của Bảo là Đăng Bảo, có nghĩa là lên ngôi báu. Tĩnh Đô vương vốn tin vào các điềm lạ, nên với họ Hoàng trước giờ vẫn nghi kị. Miệng lưỡi của Khản quả nhiên là đáng sợ. Tĩnh Đô vương quyết định: - Quan đại học sĩ không có kinh nghiệm chiến trường, ra chiến trường cũng chỉ vướng chân vướng tay thôi. Ban mệnh lệnh của ta, triệu Xuân quận công mau chóng chuẩn bị quân ở xứ Hoan tiến đánh phương nam. Việp quận công bố trí quân chủ lực tiến vào nam, hội quân với Xuân quận công. Quan đại học sĩ Nguyễn Khản ở lại kinh đô, sớm phò tá chỉ bảo cho thế tử Trịnh Tông, không được can thiệp vào việc binh. Khản lui xuống mím môi cam chịu, nhưng rồi chàng không quên nhìn sang thái tử Duy Cận bấy giờ vẫn đứng như trời chồng. Tĩnh Đô vương ra lệnh xong thì đứng dậy, bãi chầu, vội vẫy tay bảo quan thái giám dẫn đi. Chắc hẳn Tĩnh Đô vương vội vàng tới thăm nàng Huệ. Khản thở phào vì đã ngăn cản được bàn tay của Duy Cận nhưng ai biết ngày khác sẽ thế nào. Đến giờ, Duy Cận mới nhận ra rằng Tĩnh Đô vương không đủ tham tàn, không đủ quyết đoán như trước nay thái tử vẫn nghĩ. Tĩnh Đô vương chẳng mấy khi làm chủ được quyết định của mình, phần nhiều đều bị giằng co bởi Việp quận công và đại học sĩ Nguyễn Khản, đó là còn chưa kể bầy mỹ nữ trong vương phủ. Duy Cận lắc đầu chán nản, xiết chặt nắm tay. Thái tử nhìn khắp lượt đám tâm phúc của Tĩnh Đô vương, thấm thía rằng tất cả những kẻ ấy vốn chẳng coi thái tử ra gì, cũng không coi họ Lê ra gì. Trong mắt đám quan lại ấy vốn dĩ chỉ có họ Trịnh mà thôi. Duy Cận rời khỏi vương phủ của họ Trịnh. Nhìn những bức tường bề thế, những kỳ hoa dị thạch hiếm có, những tạo vật tinh xảo trong vương phủ, những thứ hoàng cung không thể sánh được, Duy Cận cảm thấy cay đắng. Họ Trịnh chẳng qua “gần chùa thờ Phật thì được ăn oản”, chẳng phải mượn danh họ Lê thì mới có ngày vinh hiển như thế này hay sao? Duy Cận tự thấy không thể dựa vào một kẻ nhu nhược như Trịnh Sâm được nữa. Thái tử đi tới nhà ngục. Đây là khu biệt giam các hoàng thân quốc thích. Thái tử đút cho lính canh ngục ít tiền rồi đi vào. Lính canh ở đây đều là cấm quân do họ Trịnh sắp xếp, danh phận thái tử vốn dĩ chẳng có giá trị gì với toán lính này. Lối đi trong ngục lạnh lẽo hiu hắt, nồng lên mùi ẩm mốc khó chịu. Trong số những người bị bắt giam, Duy Cận mơ hồ nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Tên lính canh đưa thái tử tới buồng giam sâu nhất, đó là phòng giam hoàng tôn Duy Khiêm. Duy Khiêm năm nay mới lên bảy tuổi, thân thể gầy gò, xanh xao, nhưng đôi mắt sáng rực. Dù thân phận tôn quý nhưng sớm phải chịu án cùng cha. Trong bóng tối của nhà ngục, hoàng tôn Duy Khiêm ngồi bất động, không rõ thẫn thờ suy nghĩ những gì, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng. Đôi mắt ấy khiến Duy Cận thấy vừa đáng ghét lại vừa đáng sợ. Hình bóng của thái tử Duy Vỹ vẫn chập chờn, như lúc nào cũng kè kè cạnh con trai. Duy Cận nhìn đôi mắt của hoàng tôn Duy Khiêm, lập tức nhớ đến Duy Vỹ. Vẫn đôi mắt sáng ấy, vẫn vành môi cương nghị ấy. Duy Cận ho ho vài cái rồi mắng tên lính hầu: - Sao ngươi dám để hoàng tôn phải chịu đựng như thế này! Hoàng tôn có mệnh hệ gì, các ngươi gánh được không? Tên lính canh cười hô hố: - Đừng nói là hoàng tôn chứ đến thái tử đã vào tới đây rồi thì cũng chỉ là con sâu cái kiến! Có chết cũng là do số trời, không có liên quan đến kẻ tay sai như chúng tôi đây. Duy Cận mừng thầm trong bụng. Duy Cận đút thêm chút tiền nữa nhờ tên lính canh mở ngục và cho Duy Cận vào thăm hoàng tôn. Tên lính nhận tiền rồi lui đi. Thái tử bước vào phòng giam. Hoàng tôn Duy Khiêm đứng dậy, quỳ xuống chào: - Tội thần bái kiến thái tử! Duy Khiêm còn nhỏ tuổi như vậy đã biết lễ nghi, ăn nói đĩnh đạc, quả thật khiến cho Duy Cận vừa khâm phục vừa lo lắng. Thái tử càng thấy cần phải sớm diệt trừ Duy Khiêm. Thái tử đỡ Duy Khiêm dậy: - Cháu trai của ta… từ lúc cháu vào đây, đã có ai thăm cháu chưa? Duy Khiêm lắc đầu đáp: - Thái tử là người duy nhất tới thăm cháu… Chẳng ai còn nhớ tới cháu nữa rồi! Duy Cận nói với vẻ thương cảm: - Cháu trai à, thân phận cháu thật khổ quá! Con không cha là bất hạnh lắm! Ta sẽ đưa cháu tới gặp cha cháu, như thế, cháu cũng sẽ vui vẻ hơn! Nói đoạn Duy Cận rút cây kiếm đeo bên hông ra. Duy Khiêm co rúm người kinh hãi, hét toáng lên: - Cứu với… cứu với… thái tử giết cháu… Tiếng hét của cậu bé vọng trong nhà ngục nhưng chẳng ai đáp lời. Duy Khiêm hét to lên gọi: - Cha ơi, cứu con… Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng. Duy Cận một tay bịt miệng hoàng tôn, một tay dí sát kiếm gần cổ, cứa vào da thịt của hoàng tôn ứa máu. Bất chợt, Duy Cận cảm thấy lạnh toát. Cái lạnh của kim khí dí ngay sau gáy của mình. Thái tử dừng tay lại. Tay vẫn bịt miệng Duy Khiêm. Duy Khiêm nghiến răng cắn vào tay Duy Cận, khiến Duy Cận buộc phải buông cậu bé ra. Hoàng tôn nép mình vào góc tường run rẩy. Đầu nhọn của một thanh kiếm đang chạm thẳng vào gáy Duy Cận. Chỉ cần Duy Cận không cẩn thận, đầu nhọn của kiếm có thể xuyên thủng não của thái tử. Duy Cận lẩy bẩy ngoái người ra đằng sau. Người cầm kiếm chính là quan hiệu úy Nguyễn Gia Thiều. Duy Cận chân tay nhũn như con chi chi, môi mấp máy: - Ta chỉ đùa vui một chút với hoàng tôn thôi! Nguyễn Gia Thiều giọng lạnh băng, còn lạnh hơn nhà ngục: - Đây không phải chỗ để đùa vui! Thái tử vào đây chắc chắn có mưu đồ bất chính! Ta có thể cùng thái tử đến gặp Tĩnh Đô vương để bẩm báo về sự việc này! Duy Cận cười cầu hòa: - Quan hiệu úy… đây chỉ là đùa vui thôi mà! Ta ra khỏi nhà ngục là được! - Nhà ngục này là để giam các hoàng thân quốc thích có tội! Thái tử lén lén lút lút tới đây, có phải là muốn móc ngoặc âm mưu cùng kẻ nào làm loạn không? Duy Cận trố mắt nghe lời buộc tội của Thiều cho hành vi của mình. Duy Cận có thể hiểu rằng lời buộc tội này, Thiều có thể bẩm báo chẳng hề ngần ngại lên Tĩnh Đô vương. Tĩnh Đô vương tính vốn đa nghi, nhất định sẽ không tha cho chàng, sẽ diệt chàng giống như diệt phế thái tử Duy Vỹ. Thiều rút kiếm lại, đút vào bao. Duy Cận vội vội vàng vàng chạy khỏi nhà ngục. Thiều nhìn theo Duy Cận cho đến khi khuất bóng. Thiều đến gần hoàng tôn Duy Khiêm đang thở dốc vì sợ hãi, tay lau nước mắt cho hoàng tôn. - Hoàng tôn làm tốt lắm, lần sau cứ la khóc như vậy, nghe tiếng la khóc của hoàng tôn, ta sẽ có mặt để bảo vệ! Duy Khiêm vừa gạt nước mắt, vừa nức nở: - Ông đâu phải thần tiên, ta đâu phải cứ khóc là ông có mặt! Thiều mỉm cười ân cần, vuốt lại tóc cho hoàng tôn: - Đôi khi làm một quan hiệu úy nhỏ nhoi lại có thể có quyền năng hơn cả thần tiên. Hoàng tôn cứ tin ở ta! - Làm sao ta biết ông sẽ không hại ta? Thiều không trả lời câu hỏi của Duy Khiêm, chỉ nói tiếp: - Việc quan trọng nhất của hoàng tôn đó là phải cố sống bằng mọi giá. Hoàng tôn biết đọc biết viết chứ? Duy Khiêm vênh mặt lên nhưng vẫn có vẻ phẫn hận: - Nếu không phải cha ta bị hại, ta đã đọc xong Đại học rồi. Thiều nhìn vẻ mặt của Duy Khiêm bật cười: - Đọc thì là đọc như vậy, rồi thì có hiểu không? Bụng một bồ chữ nhưng không biết dùng chữ để bảo vệ tính mạng và cai trị thiên hạ thì có đọc sách cũng vô dụng! Duy Khiêm nhăn mặt: - Ở trong tù thì còn lo gì chuyện cai trị thiên hạ! Thiều vuốt lại tóc cho Duy Khiêm thành đường lối ngay ngắn, chỉnh đốn lại y trang cho cậu bé: - Trước phải cai trị bản thân mình, rồi thì thiên hạ sẽ tự nhiên được trị. Đừng ôm lòng hận, đừng chán nản, đừng lén lút như tiểu nhân… Nhớ lấy lời ta, rồi sẽ có ngày hoàng tôn được thấy ánh mặt trời! Thế rồi Thiều bỏ đi. Hoàng tôn Duy Khiêm ngơ ngẩn nhìn theo, lẩm bẩm theo những gì Thiều nhắc nhở. Lưng Thiều đã khuất trong bóng tối của nhà ngục, nhưng vẫn còn vẳng lại một câu: - Sẽ có sách Đại Học cho hoàng tôn đọc tiếp! Cố giữ mạng mà đọc sách!