Chương 19 Quân tam phủ
Nguyễn Gia Thiều đội mưa về gấp trong đêm, bị nhiễm phong hàn nặng, dù là thân võ tướng cũng không thể chịu nổi trận giông bão đêm ấy. Sau cơn bão, trời đổ lạnh, đột ngột vào đông. Bệnh Thiều càng lúc càng trở nặng. Thiều nhiều ngày nằm im trên giường, ngắm nhìn hồ Tây gió nổi lồng lộng. Sương ùa vào phòng chàng, nhưng chàng chẳng buồn khép cửa, chẳng buồn khoác áo… Một khoảng không lặng im mênh mang trước mắt chàng mờ trắng. Với một kẻ lúc nào cũng phải dỏng tai lừ mắt để không gì có thể lọt qua như chàng, lúc này đây, đích thực là sự an tĩnh hiếm hoi. Cái thú của người ốm chính là như vậy.
Thiều khẽ ho. Y quan nói chàng quá lao lực, lại nhiễm phong hàn. Y quan vẫn không thể hiểu tại sao một kẻ lúc nào trông cũng phong lưu nhàn hạ như chàng lại có thể lao lực như thế. Thiều gượng người dậy, lò lửa trong phòng đã gần tắt. Những ghi chép tình hình kinh thành mấy ngày qua đều được gửi đến cho Thiều, chàng vẫn hằng ngày xem xét, nhưng hôm nay thì chưa.
Thiều lấy tấm áo hồ cừu màu trắng khoác lên người cho ấm, rồi bước sang thư phòng. Thư phòng của Nguyễn Gia Thiều là một nơi kín đáo, không ai được phép qua lại, ngoại trừ chính chàng. Thư phòng vốn không phải nơi thanh nhã mà lúc nào cũng u tối, với các hòm rương khóa kín. Trong hòm rương ấy là giấy tờ ghi chép mọi chuyện nội chính trong triều. Từ vua đến quan, từ vương phủ họ Trịnh đến các quận công, tất thảy hành động của họ đều được ghi chép lại.
Thiều nhíu mày đọc lướt các ghi chép trong ngày vừa qua dưới ánh nến hiu hắt. Chàng dừng lại, đọc rất lâu tờ ghi chép về Đặng Mậu Lân.
Từ sau khi Tuyên phi sinh ra công tử Cán, Lân ngày càng xằng bậy, còn Tĩnh Đô vương thì ngày càng mê muội. Trịnh Sâm gả người con gái mà ngài yêu nhất cho hắn là quận chúa Ngọc Lan. Quận chúa Ngọc Lan là cành vàng lá ngọc, Tĩnh Đô vương thương con trước nay vẫn chẳng muốn gả đi, mà chính vương cũng chẳng ưa gì tên Lân thô thiển, vô lễ. Vì lẽ gì một kẻ kiêu ngạo như Trịnh Sâm lại gả quận chúa cho Lân? Thiều tự hỏi mình việc ấy. Thiều nghĩ: “Có lẽ nào Lân biết được bí mật gì của Trịnh Sâm, khiến hắn phải nhún mình đến thế! Bí mật này… ta lại chưa biết… hẳn là bí mật động trời rồi!”
Thiều đọc tiếp ghi chép: “Đêm tân hôn, quận mã không được động phòng với quận chúa theo lệnh của Tĩnh Đô vương, rất tức giận, vung gươm dọa Sử Trung hầu, nhưng không dám động thủ. Quận mã sai tâm phúc phong tỏa phòng của quận chúa, không cho Sử Trung hầu và quận chúa liên lạc ra bên ngoài.” Thiều thốt lên: “Cứ thế này, chẳng sớm thì muộn cũng xảy ra án mạng!”
Thiều nhớ láng máng về quận chúa Ngọc Lan. Khi quận chúa mới ra đời thì chính sự bận rộn, Thiều cũng ít qua lại với vương phủ. Nhưng Thiều có gặp quận chúa trong mấy lần yến tiệc theo nghi lễ triều đình. Qủa là một quốc sắc thiên hương. Thân nàng mảnh dẻ, yếu đuối, nhưng thanh nhã, trái ngược hẳn vẻ phồn hoa trong vương phủ. Giữa bầy mỹ nữ quanh Trịnh Sâm lòe loẹt như đám thược dược khoe sắc, thì Ngọc Lan vẫn là một đóa lan trắng dịu dàng, e lệ, nhưng không thể không khiến người ta phải chú ý. Thiều thở dài một tiếng xót xa cho quận chúa, rồi “hừ” một tiếng: “Trịnh Sâm rõ ràng không muốn gả con gái yêu cho Đặng Mậu Lân, bèn bày ra trò ngăn cấm nực cười này để chống đỡ. Trịnh Sâm lại có thể bị một kẻ chẳng quyền thế gì như Lân ép hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì để vừa lòng Tuyên phi hay sao? Ta không tin!”
Thiều lại ho một tràng dài. Chàng xốc lại tấm áo khoác. Rồi xếp tờ ghi chép vào hòm theo đúng đánh dấu tên “Đặng Mậu Lân”. Thiều đi đến một chiếc hòm khác ghi ba chữ “Tĩnh Đô vương” rồi mở ra, kiểm tra lại kỹ lưỡng. Chàng dừng lại ở sổ ghi chép tước phong mới của bá quan do đích thân Trịnh Sâm chỉ định. Chàng nhìn lướt qua một lượt, dừng lại ở cái tên “Ngô Thì Sĩ”. Ngô Thì Sĩ vừa được Trịnh Sâm bổ nhiệm làm Đốc trấn Lạng Sơn. “Tại sao lại là Đốc trấn Lạng Sơn? Cách đây 5 năm Ngô Thì Sĩ làm quan ở Hoan châu, Khản đã ngầm sai người điều tra về hành vi của ông ta, phát hiện ông ta ăn của đút, vốn đã bị xử phạt, bãi miễn chức quan. Thế mà, Tĩnh Đô vương lại tìm mọi cách giải oan cho ông ta, cất nhắc ông ta lên đến ngự sử, nhưng điều đi làm đốc trấn ở Lạng Sơn thì quả thực không bình thường. Lạng Sơn lúc này nhiều biến động, lòng người không yên, quân Thanh lúc nào cũng ngấp nghé! Ngô Thì Sĩ không phải một võ quan thì điều ra đó giải quyết vấn đề gì… trừ phi… Ngô Thì Sĩ trước nay vẫn ăn lộc của họ Trịnh, tiếng là danh thần trung quân ái quốc, nhưng lòng vẫn hướng về Tĩnh Đô vương!”
Trong lòng Thiều đã có nghi vấn, nhưng lại không cả quyết khẳng định. Trước mắt, chàng thấy lo lắng cho quận chúa hơn, và càng thấy phải diệt trừ bằng được Đặng Mậu Lân. Thiều bèn vội vã thay y phục võ quan rồi bước nhanh ra khỏi nhà. Phu nhân của chàng níu tay toan giữ lại nhưng chàng xua tay. Trước giờ chàng vẫn vậy, một khi đã quyết định, nhi nữ tình trường chẳng thể níu kéo.
Thiều phi thân lên ngựa, cùng một toán lính đi tới vương phủ. Trời lạnh vẫn khiến chàng ho hắng. Dưới ánh lửa, mặt chàng lúc ửng đỏ lúc xanh xao, không khỏi khiến quân lính thấy ái ngại. Khi đi qua đền Trấn Vũ, Thiều kìm cương lại.
Ở trước là một đám lộn xộn. Dân chúng đã trốn đi hết rồi. Qua y phục của đám người, Thiều nhận ra đó là người làm việc trong phủ quận mã Đặng Mậu Lân và lính tam phủ. Hai đám người này đang chửi bới nhau. Quân tam phủ rút gươm, người của quận mã cũng rút gươm. Lân hung hăng chỉ trỏ, ra lệnh cho người hầu xông vào. Trước khi Tuyên phi được sủng ái, Lân chỉ là tên đầu đường xó chợ, thường xuyên tụ bạ lũ lưu manh đi phá phách, rượu chè, cưỡng hiếp con gái nhà lành ở làng Phù Đổng. Khi Tuyên phi được Tĩnh Đô vương yêu thương hết mực, hắn được đưa lên kinh thành, xây dựng phủ đệ, thì đám đàn em kia cũng nghiễm nhiên trở thành hầu cận của hắn để cùng nhau hưởng phúc. Thế nên, phường lưu manh này đầu có ngán quân tam phủ trước giờ nổi tiếng hung hãn.
Người lính đứng cạnh Thiều tâu:
- Thưa hiệu úy, chúng ta mau bắt đám này áp giải lên quan phủ!
Người lính này còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Thiều nhếch mép cười:
- Ngươi dám sao? Một bên là quận mã, một bên là quân tam phủ… Chúng đánh giết nhau, ta xông vào bắt, không những các ngươi bị đánh, mà sau này còn bị vương phủ trách tội, cũng có để làm gì đâu! Dân lành trốn cả rồi! Toàn một lũ côn đồ, cứ để chúng tự giết nhau, quan tâm làm gì! Chết được tên nào thì kinh thành lại tăng phần an ổn.
Người lính trẻ mặt tiu nghỉu, có vẻ không vừa lòng. Thiều cười xòa:
- Ngươi còn trẻ mà đã mẫn cán như vậy, rất tốt! – Thiều lấy lệnh bài ra đưa cho người lính trẻ - Ngươi thay ta về phủ, điểm binh mã vây quanh khu vực này. Nếu gặp người dân lành nào qua lại thì khuyên họ đi đường khác. Nếu thấy đám côn đồ kia đập phá kinh động thái quá thì có thể can thiệp. Ta sẽ tới vương phủ bẩm báo!
Người lính nhoẻn miệng cười tuân mệnh, đón lấy lệnh bài rồi phi ngựa quay lại phủ hiệu úy. Một cơn gió lạnh luồn qua gáy Thiều khiến Thiều rùng mình ho một tràng dài. Thiều nhìn lên bầu trời, mây đen mù mịt kéo đến. Thiều lẩm bẩm:
- Có sát khí! E rằng đêm nay chẳng được yên!
Thiều tiếp tục đi tới vương phủ. Vương phủ sáng ánh đèn lộng lẫy. Lúc này, Tĩnh Đô vương đang bày tiệc rượu cùng với Nguyễn Khản và Hoàng Đình Bảo chè chén. Thiều được dẫn vào gặp Tĩnh Đô vương, khiến Tĩnh Đô vương không khỏi kinh ngạc:
- Quan hiệu úy chẳng phải đang ốm hay sao? Nào, lại đây, uống cùng ta chén rượu! Đây là loại rượu trấn Hưng Hóa tiến cống lên. Rượu này được lên men từ thóc, ủ với mười lăm loại lá cây rừng, thực là hảo tửu có một không hai.
Thiều chẳng bận tâm, quỳ xuống thi lễ, tâu vội:
- Thưa đại vương, thần có việc gấp muốn bẩm báo, liên quan đến quận chúa Ngọc Lan!
Tĩnh Đô vương lo lắng, đứng bật dậy:
- Ái nữ của ta… Có chuyện gì?
Thiều vừa ho, vừa đáp:
- Thần nhận được tin báo, đêm qua quận mã xông vào phòng quận chúa, bị Sử Trung hầu ngăn lại, bèn rút gươm dọa Sử Trung hầu. Từ lúc đó đến giờ, quân lính trong đội của thần không thấy Sử Trung hầu hay cung nữ của quận chúa ra ngoài. Thần bị bệnh nên chậm trễ, đến chiều mới biết tin này, lòng lo lắng không yên, vội vàng tới vương phủ báo tin!
Vương bực tức, đập mạnh chiếc chén xuống bàn, chiếc chén vỡ tan tành. Vương gầm lên:
- Đặng Mậu Lân, ngươi quá lắm!
Nguyễn Khản liền lên tiếng xoa dịu:
- Đại vương xin bớt giận! Lân tuy là kẻ mãng phu, nhưng chị hắn được đại vương ân sủng thì hắn mới có ngày hôm nay, lẽ nào hắn không hiểu cái lý ấy. Quận chúa được đại vương yêu thương, lẽ nào hắn không hiểu điều ấy? Hắn sẽ không dám mạo phạm đến quận chúa đâu!
Thiều lớn tiếng quát Khản:
- Ông thực chẳng hiểu gì! Đặng Mậu Lân là kẻ như thế nào? Hắn biết sợ ư? Hắn biết sợ thì đã chẳng nằng nặc đòi cưới quận chúa! Kẻ như hắn, cứ phòng bị là hơn!
Hoàng Đình Bảo nghe Thiều và Khản lời qua tiếng lại, thấy rõ là kẻ tung người hứng, chủ yếu muốn khích Tĩnh Đô vương tiêu diệt Đặng Mậu Lân, chỉ cười thầm trong bụng. Qua thăm dò của Nguyễn Hữu Chỉnh, Bảo biết, làm gì có chuyện Thiều dám chỉ trích Khản trước mặt Tĩnh Đô vương như vậy, trừ phi đang diễn kịch dở trò. Hoàng Đình Bảo nghĩ: “Ta nhân vụ này, tỏ chút trung thành với đại vương, không thể để cho Nguyễn Gia Thiều chiếm thượng phong được!”
- Thưa đại vương! – Bảo nói chen vào – Việc này có khó gì, thần xin đưa người bao vây phủ quận mã, xem hắn dám làm gì!
Thiều nói át đi:
- Hắn bao vây quận chúa và Sử Trung hầu, ông lại bao vây bên ngoài, hắn làm gì bên trong phủ ai mà biết được!
Hoàng Đình Bảo trừng mắt:
- Ta là ai chứ, là Huy quận công do đại vương sắc phong, hắn coi thường ta chính là coi thường đại vương đó!
Khản toan nói nữa nhưng Tĩnh Đô vương xua tay:
- Thôi được rồi… Việc này cứ giao cho Huy quận công đi! Nào, quan hiệu úy, tới đây cùng ta uống rượu! Ta thấy hiệu úy độ này sức khỏe không được tốt cho lắm.
Thiều cúi đầu hậu tạ rồi đến bên bàn rượu. Quận Huy y lệnh Tĩnh Đô vương, vội đưa quân đến phủ quận mã. Thiều thấy rõ đây là cơ hội ngàn năm có một để thăm dò Tĩnh Đô vương. Thiều làm bộ u buồn, thở dài:
- Quận chúa Ngọc Lan tư chất hơn người, tại sao số lại khổ đến thế… Tướng mạo của quận chúa đích thực xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà…
Khản cũng giả vờ ngà ngà say, nói đỡ của Tĩnh Đô vương:
- Làm người, ai cũng có thể dùng lễ để dậy được! Quận mã vào kinh thành chưa lâu, vẫn còn cái tính phóng túng không chừa! Cứ để Huy quận công dằn mặt, sẽ tự biết sợ thôi!
Tĩnh Đô vương thấy Khản đỡ lời hộ mình, như chết đuối vớ được cọc, nói thêm:
- Đúng vậy! Sau này hắn sẽ khá lên! Chẳng phải trước kia hắn bị quan hiệu úy dậy cho một trận, đã không dám cưỡng hiếp con gái nhà lành rồi sao!
Khản xua xua tay oán trách:
- Quan hiệu úy, rượu ngon cảnh đẹp, tại sao cứ nói mãi chuyện không vui đó! Huy quận công đã nhận lời, nhất định sẽ không để ra sơ sót đâu!
Thiều cúi đầu nghe lời, rồi cùng Khản chúc tụng Tĩnh Đô vương. Thiều kể hết chuyện nọ đến chuyện kia khiến vương và Khản cười thích thú. Vừa cười vừa rượu, ý chừng Tĩnh Đô vương đã say. Thiều bèn kể tiếp:
- Cách đây mấy ngày, ở làng Phù Đổng có thiên tượng kỳ thú lắm! Sao băng trút xuống như mưa. Sao vừa trút xuống hết thì có một luồng ánh sáng trắng từ núi Vệ Linh vọt lên.
Khản chêm câu đùa vui:
- Ồ! Làng Phù Đổng chẳng phải là quê của Tuyên phi sao? Điềm trời kia ắt hẳn là muốn báo công tử Cán nhất định sẽ sáng chói như sao!
Thiều nhìn thẳng vào Tĩnh Đô vương, vương tái mét mặt, thẫn thờ. Vương lẩm bẩm:
- Ta sai rồi! Đã sai rồi! Đặng Mậu Lân, hắn dám ư… Không, hắn không dám… Uy hiếp ta ư?... Ta ho một tiếng là chị em nhà hắn cũng đủ chết rồi!
Thiều và Khản từ từ nhìn nhau.
Đột nhiên, tên hầu trong phủ chúa chạy sấp chạy ngửa, thở hồng hộc, quỳ xuống tâu:
- Thưa đại vương… thưa đại vương… phủ quận mã cho người báo… quận chúa… quận chúa đã qua đời rồi…
Tĩnh Đô vương bật người dậy:
- Cái gì! Hắn dám!
Vương lảo đảo, quỵ xuống ghế. Khản quát hỏi:
- Huy quận công đâu? Sao để hắn làm càn rỡ thế?
Tên hầu đáp:
- Hồi chiều tối, quận mã gây sự với lính tam phủ, bị lính tam phủ đánh cho sứt đầu, uất ức lắm, phải chạy vội về phủ. Quận mã vừa về phủ liền xông vào phòng quận chúa, cưỡng bức quận chúa. Quận chúa không chịu nổi… nên đã… kiệt sức qua đời…
Vương bực mình hất tung bàn tiệc. Rượu và thức ăn đổ lênh láng. Khí nộ xung thiên, vương hằm hằm đi. Thiều và Khản bước ngay theo.
Vừa hay, Tuyên phi Đặng Thị Huệ tất tả bế công tử Cán tới, nước mắt ròng ròng. Tuyên phi quỳ xuống khóc lóc, níu áo Tĩnh Đô vương.
- Xin đại vương bớt giận, đại vương bớt giận… em trai thiếp trước nay vẫn một lòng tận trung với đại vương, mọi ý muốn của đại vương y đều lấy đó làm ý muốn của mình… việc này… hẳn là có oan khiên gì đây!
Tĩnh Đô vương đạp Đặng Thị Huệ ngã soài. Huệ ôm chặt đứa bé, ngăn không cho đứa bé bị va đập. Đứa bé bị mẹ ép chặt, khóc ré lên. Tĩnh Đô vương thấy thế, chạnh lòng, bèn đỡ Tuyên phi dậy, an ủi:
- Ta biết lòng trung của chị em nàng, ta tự sẽ có cách phân xử. Nhưng nếu hắn quả thực làm tổn hại đến tính mạng của Ngọc Lan, thì hắn không thể thoát tội được đâu!
Thiều và Khản cùng Tĩnh Đô vương đi đến phủ quận mã. Quân đội của Huy quận công đã vây kín phủ. Huy quận công trói gô Đặng Mậu Lân giữa sân. Tĩnh Đô vương không thèm để mắt đến hắn, vào phòng quận chúa. Quan thái ý đã phủ kín vải che mặt quận chúa được một lúc rồi.
Tĩnh Đô vương chạy đến bên giường quận chúa, nước mắt tuôn trào không sao kìm giữ nổi. Vương rên rỉ:
- Lỗi tại ta… lỗi tại ta… Vì ta mà con bỏ mạng… Tất cả là vì ta… ta quá tham la… ta quá nhu nhược…
Vương nấc lên mấy tiếng dài, rồi đưa tay vén tấm vải liệm để nhìn mặt quận chúa lần cuối.
Đứng một bên Tĩnh Đô vương, Thiều nhìn thấy nàng quận chúa đang tuổi son sắc nhắm nghiền mắt, môi mím chặt tái nhợt, tóc tai xõa dài, cho thấy rõ nàng đã bị quận mã vần vò. Trong lòng Thiều nhen lên sự thương xót. Thiều còn cảm thấy rõ sự sợ hãi và hốt hoảng của quận chúa khi Đặng Mậu Lân xông vào phòng cưỡng bức. Thiều bèn nói:
- Xin đại vương bình tâm, theo như thần thấy, chẳng phải tự dưng mà quận chúa qua đời. Đại vương cho phép thần được kiểm tra thi thể của quận chúa, biết đâu phát hiện được điểm bất thường.
Tĩnh Đô vương e ngại, chần chừ. Khản bèn đỡ lời cho Thiều:
- Thưa đại vương, quận chúa trước giờ tuy thân thể yếu đuối, nhưng cũng không có bệnh tật gì, chỉ là vì cành vàng lá ngọc, không ưa gió to mưa lớn thôi. Nay, cứ cho là quận mã chống lệnh của đại vương xông vào khuê phòng của quận chúa cưỡng bức thì cũng không thể tự dưng xảy ra án mạng được. Còn Sử trung hầu, còn cung nữ của quận chúa? Họ đâu cả rồi! Thần đã nhìn quanh nhưng không thấy Huy quận công bắt giữ họ. Rõ ràng có điểm khả nghi!
Tĩnh Đô vương gật đầu:
- Thôi được! Nguyễn Gia Thiều, ông kiểm tra cho kỹ lưỡng!
Vương bóp trán đau khổ. Khản đỡ vương ngồi xuống trường kỷ, đợi Thiều xem xét.
Thiều phát hiện thấy ở gáy của quận chúa có vết thâm, rõ là vết tay người bóp chặt. Cổ tay quận chúa còn nguyên vết lằn như dây thừng trói. Thiều tức giận, quát lớn:
- Mau giải Đặng Mâu Lân tới đây!
Mắt Thiều bừng bừng lửa giận. Tĩnh Đô vương và Khản chưa từng thấy Thiều giận dữ đến thế. Lính của Huy quận công vội lôi Lân đến trước mặt Tĩnh Đô vương. Lân run như cầy sấy, co rúm chẳng dám ho he.
Thiều trừng mắt hỏi:
- Ngươi nói xem, tại sao quận chúa lại đột ngột qua đời?
Lân run run:
- Thưa đại vương… quận chúa… quận chúa hôm nay cùng thần uống rượu, lòng rất hứng thú, cứ van xin thần động phòng. Thần không dám làm trái lời dặn của đại vương, nhưng quận chúa không vui… Phận làm quận mã, sao có thể không nghe lời quận chúa chứ!
Tĩnh Đô vương nghe hắn nói, phẫn nộ, định quát hỏi, Thiều ra hiệu im lặng.
- Ngươi nói cũng có lý, - Thiều gật gù – lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, quận chúa có ý ham muốn không phải không có cơ sở… Nhưng.. tại sao quận chúa lại qua đời?
Lân đáp:
- Quận chúa cơ thể yếu đuối… ta có ngờ đâu… có ngờ đâu…
- Sử Trung hầu đâu? Các cung nữ thân tín của quận chúa đâu? – Thiều hỏi dồn.
Lân lúng búng trong miệng vòng quanh:
- Họ… họ vào phố chơi rồi… Vợ chồng ái ân, cần lũ người ấy bên cạnh mà làm gì…
Bỗng, Huy quận công hớt hải báo:
- Đại vương, đại vương… thần tìm được thi thể của Sử Trung hầu cùng bốn cung nữ theo quận chúa vào phủ… ở sân sau…
Tĩnh Đô vương phẫn nộ, lao khỏi chỗ ngồi, rút phăng thanh kiếm đeo hông của quận Huy, toan chém đứt người Đặng Mậu Lân:
- Mày… khốn nạn…
Thiều vội ngăn lại:
- Đại vương, xin người bớt giận! Tuyên phi chỉ có người em này thôi, nếu đại vương tự tay giết hắn, sau này người và Tuyên phi sẽ giáp mặt với nhau như thế nào? Hắn gây tội thì đã có pháp luật xét xử…
Nguyễn Khản cũng an ủi Tĩnh Đô vương:
- Quận chúa hồng nhan bạc phận, trước, ta cần lo tang sự tiễn đưa quận chúa, rồi sau sẽ xét đến tội trạng của Lân cũng chưa muộn!
Tĩnh Đô vương tựa hồ đứng không vững, Hoàng Đình Bảo phải đỡ ngài. Hoàng Đình Bảo cũng khuyên nhủ:
- Đêm đã khuya rồi, đại vương cần giữ ngọc thể… Chuyện tra hỏi quận mã, thần thiết nghĩ quan hiệu úy có thể phân ưu cùng đại vương.
Đoạn, Huy quận công Hoàng Đình Bảo và Nguyễn Khản dìu Tĩnh Đô vương ra khỏi phòng của quận chúa.
Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Gia Thiều và Đặng Mậu Lân. Thiều đi vòng quanh Lân, cười khẩy:
- Ngươi, một lần nữa lại rơi vào tay ta! Lần trước, ngươi nhờ được Tuyên phi che đỡ, nên không bị xử phạt. Lần này, xem ngươi sẽ gặp may mắn được tới đâu?
Đặng Mậu Lân sẵng giọng:
- Ngươi chẳng qua chỉ là thằng hiệu úy nhỏ bé, có gì mà vênh vang! Đại vương sẽ không dám giết ta đâu!
Thiều trầm ngâm nhìn Lân. Lân hất hàm:
- Nhìn gì mà nhìn!
Thiều nhún vai:
- Ta lại thấy lạ đó! Ngươi… chỉ là một quận mã, quận chúa chết bởi tay ngươi, Tuyên phi dù được sủng ái nhưng chẳng qua chỉ là đàn bà nhờ lộc đại vương mà chị em ngươi được vinh hiển. Chị em ngươi chẳng qua là con sâu cái kiến, đại vương muốn giết thì giết, muốn cho sống thì được sống… làm gì có lý rằng đại vương không dám giết ngươi?
Lân vênh mặt:
- Đó là cái tài của ta mà ngữ mũ cao áo dài các ngươi còn lâu mới hiểu được!
Thiều thở dài:
- Ngươi đúng là phường lưu manh đầu đường xó chợ, không hiểu việc triều chính. Ta đã khám nghiệm thi thể của quận chúa, vết tích ngươi để lại rất rõ ràng, tội chứng đều đủ cả. - Lân định mở miệng nói, Thiều chặn họng ngay – Đừng vội! Ta còn chưa nói xong. Nếu ta báo lên đại vương tình trạng khám nghiệm này, đại vương sẽ rất oán hận chị em ngươi. Ngươi nghĩ xem, bất kể ngươi che giấu bí mật gì của đại vương khiến đại vương phải cắn răng mặc ngươi làm bừa, thì một khi phẫn nộ, sẽ tiện tay giết chị em ngươi, vừa để rửa hận, vừa để bịt đầu mối. Chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?
Nghe xong, Đặng Mậu Lân thần người một lúc, rồi sụp người xuống vái lậy Thiều như tế sao:
- Xin quan hiệu úy rủ lòng thương… mong người cứu giúp… tôi xin nguyện làm thân trâu ngựa… - Trông cảnh Lân bị trói quặt tay ra đằng sau, nhưng vẫn vái lấy vái để, ngo ngoe như con sâu đang quằn mình.
Thiều phì cười:
- Ta không phải nông dân, trâu ngựa cỡ ngươi ta không dùng được vào việc gì!
Lân nước mắt nước mũi ròng ròng:
- Quan hiệu úy… quan hiệu úy… xin mở lượng cứu giúp… Tiền bạc nhà ta không thiếu, chị ta cũng không thiếu…
Thiều cười mỉm:
- Ngươi thấy ta là loại người cần tiền bạc ư? Nếu ta cùng một phường với các ngươi thì ân sủng của Tĩnh Đô vương đã chẳng đến lượt các ngươi được hưởng.
Lân co rúm người suy nghĩ. Cả đời hắn chưa phải suy nghĩ bao giờ, ấy mà bây giờ phải căng óc để đoán biết xem lần này vận may có đến với hắn hay không?
Thiều phủi tay:
- Thôi đừng nghĩ nữa! Ngươi không nghĩ ra được đâu!
Thiều ghé sát tai hắn nói thầm mấy lời.
Lân thay đổi sắc mặt. Thiều nói:
- Cho ta biết điều ngươi biết… Ta có thể cứu ngươi khỏi tội chết! Có điều… ngươi phải chịu khổ, chấp nhận án lưu đày, chỉ một hai năm, đại vương nguôi giận, ta có thể cùng mưu tính với Tuyên phi, xin cho ngươi về kinh thành. Tiếng là lưu đày thôi, chứ đại vương sao quản đươc những vùng xa xôi, ngươi ở bên ngoài mặc sức hoành hành, đại vương chẳng thể biết được.
Lân gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:
- Không ngờ quan hiệu úy lại có lòng như thế! Trước đây tôi không hiểu được ngài, đã đắc tội với ngài! Việc tôi biết thì dễ thôi! – Lân tỉnh bơ – Đại vương nhờ tôi đem giấu quốc ấn do nhà Thanh ban cho.
Nguyễn Gia Thiều giật mình:
- Ngươi nói sao? Quốc ấn nào?
- Tôi là người đem giấu quốc ấn do nhà Thanh ban cho mấy ông vua Lê vô dụng! Chính đại vương đưa cho tôi, nói tôi giấu đi!
Thiều nghĩ rất nhanh trong đầu: “Đây là mưu phản! Tĩnh Đô vương quả là có dã tâm muốn soán đoạt ngôi vua.” Thiều gặng hỏi:
- Quốc ấn giờ ở đâu?
- Tôi chôn ở mộ cha tôi, dưới chân núi Vệ Linh.
Thiều đứng dậy thở hắt ra một hơi:
- Cuộc nói chuyện này, chỉ ngươi biết ta biết… Nếu ngươi hở ra với bất cứ kẻ nào, kể cả với chị gái ngươi, thì cái mạng chó của ngươi chẳng giữ nổi đâu. Lúc ấy, ta chẳng cần biết đến luật vua phép nước, chẳng cần biết đến đại vương nâng đỡ chị em ngươi ra sao, ta vẫn có thể giết ngươi trong nháy mắt, ngươi có hiểu không?
Lân gật đầu lia lịa. Thiều cho người đưa Lân về giam trong nhà lao, rồi sai người canh gác cẩn mật, không cho ai đến gần. Xong xuôi, Thiều mới lên ngựa ra về.
Về đến phủ thì đã canh ba. Thiều vừa xuống ngựa, vừa ho một tràng dài. Suốt cả buổi tiệc rượu cho đến lúc tra hỏi Đặng Mậu Lân, Thiều phải dằn từng đợt ho xuống.
- Xin quan hiệu úy dừng bước! – Một giọng nói eo éo vang lên từ bóng tối. Thiều nhận ra đó là giọng của hoạn quan.
Thiều nhìn về phía khuất sau rặng tre quanh phủ, thấy một chiếc xe ngựa đang đợi ở đó.
Viên hoạn quan bước ra khỏi bóng tối, cúi người:
- Phu nhân nhà tôi có lời mời quan hiệu úy lên xe nói chuyện!
Thiều nghe vậy là đủ biết người ngồi trên xe không ai khác ngoài Tuyên phi Đặng Thị Huệ. Đặng Mậu Lân phạm trọng tôi, Tuyên phi không khỏi bị liên lụy, lần này đến, nếu không phải là cầu xin Thiều giúp đỡ thì cũng sẽ giết hại Thiều.
Thiều đi theo lên hoạn quan bước lên xe ngựa. Tuyên phi nét mặt căng thẳng, nước mắt tuôn rơi lã chã. Thiều cúi người chào Tuyên phi rồi hỏi:
- Chẳng hay Tuyên phi có điều gì dặn dò mà đêm hôm còn tới đợi ở cửa phủ của ta?
Tuyên phi thấm nước mắt, đáp:
- Em trai ta ngu dốt, quả thực khiến ta đau lòng. Nhưng họ Đặng chỉ có nó hương hỏa, không thể để nó mất mạng được. Tôi xin quan hiệu úy đã thương ta thì thương cho trót. Trước đây, quan hiệu úy không khinh ta thân phận thấp hèn, đã chỉ cho ta cách níu giữ trái tim đại vương, nên chị em ta mới vinh hiển, Lân mới mơ đớp sao trên trời muốn được sánh đôi cùng quận chúa. Nếu không có cái phúc ấy thì làm gì có cái họa này!
Thiều bật cười:
- Tuyên phi quả thực lợi hại! Nói một hồi thì lại thành ra ta là kẻ đẩy quận mã đến bước đường này sao?
Tuyên phi vội chối:
- Ý ta không phải vậy… Nếu quan hiệu úy giúp chị em ta lần này thì thế của hiệu úy trong triều đình sẽ vững như bàn thạch!
- Vững như bàn thạch! – Thiều nhắc lại, rồi buông lời bông đùa – Không phải là chức quan hiệu úy của ta sẽ vững như bàn thạch đó chứ?
Tuyên phi mắt long lên sòng sọc vì thấy bản thân bị Thiều đùa bỡn. Thiều cũng chẳng muốn đôi co thêm, nói thẳng:
- Cứu quận mã không khó! Nhưng quận mã phải chịu thiệt đôi chút, và Tuyên phi cũng phải nhất nhất nghe lời ta. Có vậy sự mới thành được!
Tuyên phi lập tức ráo hoảnh nước mắt:
- Quan hiệu úy cứ chỉ điểm!
- Thứ nhất! – Thiều nghiêm giọng – Tuyên phi không được khóc lóc cầu xin đại vương. Đại vương thấy người như vậy sẽ càng chán ghét người mà thôi. Thứ hai, nhất định không được đến thăm quận mã, tránh người ta dị nghị. Thứ ba, phải tỏ ra không ưa ta trước mặt đại vương và đừng tới tìm ta như thế này nữa. Thứ tư, quận mã chắc chắn phải chịu tội, nhưng ta đảm bảo nặng nhất chỉ là tội lưu đày. Trong thời gian lưu đày, ta sẽ đảm bảo quận mã không phải chịu khổ, nhưng Tuyên phi không được tìm gặp quận mã, nếu không ắt có kẻ bới móc nỗi đau mất đi ái nữ của đại vương, khiến đại vương truy xét chuyện cũ. Làm được bốn điều trên thì quận mã nhất định sẽ không bị án tử hình.
Tuyên phi tỏ vẻ buồn phiền:
- Bốn điều trên, kể ra thì chẳng có điều nào không làm được… Giữ được mạng là tốt rồi, còn mạng thì còn có ngày vinh hoa phú quý, mất mạng thì có được gì! Có điều… nếu vụ án bị đưa đến bên khác thì biết phải làm sao?
- Đại vương đã chỉ định ta thụ án thì các bên khác sẽ chẳng nhúng tay vào đâu. Các quan chỉ lo yên thân, chẳng ai hơi đâu dây dưa vào án trong hoàng tộc để bớt bạn thêm thù cả! Chỉ có ta đa sự mới khổ thế này thôi!
Thiều lại ho một tràng. Lần này là do chàng cố tình, nhưng cố tình như thật! Ho nhiều ngày đã quen, khiến chàng thấy chính bản thân cũng lẫn lộn giữa bệnh thực bệnh giả. Cơn ho là lời đuổi khéo của Thiều để Tuyên phi biết rằng chàng đang bị ốm, không tiện nói chuyện lâu. Nếu ngồi cùng trong xe kín thêm một lúc nữa, Thiều biết chắc Tuyên phi sẽ lại liếc mắt đưa tình, lúc đó Thiều lại mất công trấn áp, mệt mỏi lắm!
Thiều xuống khỏi xe ngựa, cỗ xe lập tức đi ngay. Thiều đứng một lúc lâu để định thần. Chàng ngẩng đầu lên trời. Gió thổi vùn vụt rát mặt. Mây đen vẫn ùn ùn đuổi nhau, sương cũng tan tác từ lâu. Ánh trăng lộ ra ma mị, chiếu màu sáng trắng hắt qua kẽ lá tre.
Thiều lặng người:
- Một mình ta trong đêm tối mù mịt… Ta sẽ bước vào đâu đây?