← Quay lại trang sách

Chương 21 Ngôi thế tử

Mặc dù Thiều bị bệnh nặng nhưng Tĩnh Đô vương vẫn thăng chức cho Thiều lên đô chỉ huy sứ, được giao thống lĩnh toàn bộ quân đội trong kinh thành. Phủ hiệu úy thành phủ đô chỉ huy sứ, người người đến bái kiến tấp nập, nhưng Thiều vẫn đóng cửa không tiếp. Thiều đã cho người kiểm tra thuốc của thái y viện đưa đến, phát hiện trong các thang thuốc đều chứa một lượng thạch tín rất nhỏ, không đủ để chết người ngay, nhưng đủ để chết dần chết mòn. Thiều vẫn nhận thuốc của thái y viện, nhưng lén đổ đi, không uống. Dù vậy, độc trong người tích nhiều ngày, vẫn khiến tạng phủ bị tổn thương, mà danh y Hải Thượng Lãn Ông lại chẳng thể ngay lập tức có mặt ở kinh thành. Hàng ngày, Thiều vẫn gượng dậy điểm binh, thị sát khắp kinh thành, và nghị sự tại vương phủ. Trịnh Sâm bỗng dưng sủng ái chàng hết mực, mọi tấu thư chàng trình lên đều được Tĩnh Đô vương duyệt ngay lập tức. Thiều càng nghĩ lại càng nực cười, vì chàng nhìn thấu Trịnh Sâm. Trịnh Sâm, chẳng hiểu sao lại áy náy với việc lén lút đầu độc chàng, lại như muốn lấy lòng chàng, nhưng vẫn liên tục cho người lén bỏ thạch tín trong thuốc. Hải Thượng Lãn Ông đến kinh thành khi bệnh tình của Thiều đã rất nặng. Mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân của chàng lúc nào cũng tê buốt. Lãn Ông vốn là võ tướng nổi danh một thời, nhưng rồi lại bỏ nghiệp võ, theo y nghiệp, rất nổi danh ở đất Hoan Châu. Lãn Ông trước vẫn rất thân thiết với Xuân quận công và tướng quân Bùi Thế Đạt, nên ngay khi nghe tin về bệnh tình của Thiều, lập tức đến kinh thành không hề trễ nải. Lãn Ông bắt mạch, xem xét sắc da của Thiều, lắc đầu nguầy nguậy: - Sao tướng quân lại để độc tính thấm vào người đến mức này! Thiều thở dài: - Đây quả là lỗi tại tôi, chỉ lơ là với bản thân có vài hôm mà đã thành ra như thế! Độc này, xin hỏi còn giải được không? Lãn Ông vẫn tiếp tục lắc đầu: - Ta không giải nổi… nhưng ta có thể khắc chế phát tác! Chỉ có điều, tướng quân phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cái chức đô chỉ huy sứ, không nên làm chút nào! Lãn Ông kéo chăn che kín ngực cho Nguyễn Gia Thiều, ân cần khuyên bảo: - Ta già rồi, lại lười biếng, không quen nói vòng vo như người trong triều đình, chỉ biết nói thẳng mà thôi! Chính sự thối nát lắm rồi, tướng quân còn muốn chống đỡ cái gì mà đến nỗi lao lực thế này! Bệnh tình của tướng quân, không phải chỉ là do thạch tín, còn do nhiễm phong hàn, cộng thêm lao lực. Đó là chưa kể đến tâm trạng u sầu, uất ức lâu ngày, dẫn đến âm khí quá thịnh. Thêm nữa, nguyên khí của tướng quân đều trút cả vào thi nhạc, tâm sức dồn hết cho triều chính, cơ thể thì để mặc dãi nắng dầm sương… Tướng quân nói xem, sức người chịu được mấy nỗi! Thiều im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, mặc cho Lãn Ông mắng mỏ. Lãn Ông biết Thiều không muốn nghe lời khuyên của mình, nên cũng không oán trách gì nữa. Giọng dịu lại, hỏi: - Thôi được rồi, ta không làm phiền tướng quân nữa! Đơn thuốc sẽ đưa lại cho phu nhân. Tướng quân cứ dần dần tĩnh dưỡng, uống theo đúng đơn thuốc là sẽ khỏi. Ta còn ở lại kinh thành chừng nửa năm để theo dõi bệnh tình của tướng quân. Nếu có việc cần, có thể tới tìm ta ở chùa Tiên Tích! Lãn Ông quay gót đi vì chẳng muốn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thiều. Thiều bất chợt lớn tiếng, gọi giật lại: - Khoan đã, xin Lãn Ông dừng bước! – Thiều đột ngột ngồi dậy, nét mặt trở nên căng thẳng – Có một sự lạ, ta vốn đã hơi nghi ngờ, mong Lãn Ông giải đáp! Lãn Ông đành phải quay lại, ngồi xuống ghế với vẻ miễn cưỡng. Thiều hỏi thẳng: - Xuân quận công Nguyễn Nghiễm, tướng quân Bùi Thế Đạt, Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc… ba người ấy sau lần xuất chinh diệt Tây Sơn thì đều lần lượt qua đời vì bệnh lạ! Lãn Ông ở Hoan Châu, lại có giao tình với Xuân quận công và tướng quân Bùi Thế Đạt, Lãn Ông có thể cho ta biết, đâu là nguyên nhân cái chết không? Lãn Ông nghiêm sắc mặt: - Đô chỉ huy sứ! Ngài cứ như vậy thì bệnh tình không thể khỏi được đâu! Có thể một ngày không lo cho thiên hạ được chăng? – Thiều lại im lặng không nói gì, chỉ lạnh lùng chờ đợi câu trả lời của Lãn Ông. Lãn Ông đành thở dài đáp – Thôi được rồi! Chuyện này có rất nhiều khuất tất. Lãn Ông trầm ngâm kể lại sự tình: - Nguyên là khi quân nam chinh giao chiến với Tây Sơn, vốn dĩ lực lượng của Tây Sơn không thể nào sánh được. Bỗng chốc, dịch bệnh bùng phát. Chỉ trong vòng một tháng đã hơn ba ngàn lính nhiễm bệnh. Ta cùng các y sư của Hoan Châu đều dốc lòng chữa trị mà không thể tìm ra phương thuốc. Người chết rất nhiều. Ta đã khuyên các vị tướng quân nên rút quân, nhưng Việp quận công không chịu, còn muốn gì mà đàm phán với Tây Sơn. Đàm phán ư, chuyện nực cười, theo ta thấy, dịch bệnh này đích thực là do Tây Sơn gây ra chứ không thể là ai khác. Tây Sơn cho người phao tin trong quân ngũ rằng bệnh dịch này là do trời cao trừng phạt họ Trịnh, rằng Tây Sơn được giao thiên mệnh để chấm dứt loạn thế. Người đi theo Tây Sơn ngày càng đông. Trận nam chinh vừa rồi, một lúc ba tướng bị nhiễm dịch bệnh mà qua đời, tổn thất ấy không thể nào bù đắp được. Nguyễn Gia Thiều đấm mạnh tay xuống giường, nghiến răng: - Hoàng Đình Bảo, vậy mà lúc đó hắn dám dâng tấu lên báo tin thắng trận. Ba ngàn lính chết oan, Xuân quận công và tướng quân Bùi Thế Đạt chết oan, chỉ để đổi lấy một cuộc đàm phán hư ảo à? Thiều lại ho một tràng dài, thấy đau buốt đầu và ngực. Thiều bật dậy khỏi giường, khoác vội chiến bào, cầm cổ tay Lãn Ông, kéo đi: - Đi! Ông cùng ta vào vương phủ gặp đại vương. Ta phải trình báo việc này, nếu tiếp tục o bế e rằng có loạn mất! Lãn Ông giằng tay Thiều, giật ra: - Ta vẫn nghe tướng quân là người trầm tĩnh, sao hôm nay lại nóng vội như thế! Trận dịch ấy, đến nay đã không thể bùng phát được nữa rồi. Ta rất ghét chốn phồn hoa, vương phủ chính là nơi ta nhất định không muốn tới! Nói đoạn, Lãn Ông cương quyết bước ra khỏi phòng của Thiều, không để Thiều kịp giữ lại. Thiều mặc kệ tay chân đang tê cứng, vẫn vội vã tới vương phủ bẩm báo. Trời lúc này đã mùa đông lạnh lẽo. Đường cuối chiều thưa vắng người qua lại. Chỉ còn từng đám quân tam phủ đang ngồi lê lết trong các tửu quán, vừa rượu chè bê bết, vừa lè nhè hò mấy điệu miền trung chẳng ra cung ra bậc. Thiều phi ngựa đi qua cùng tùy tùng, đám quân tam phủ nhìn theo, ngừng điệu lè nhè, chuyển sang xôn xao bàn tán. - Chẳng qua là thằng thầy đàn giỏi ton hót, thế mà được phong đô chỉ huy sứ! - Con ông cháu cha thì có! - Suỵt, khẽ chứ! Hắn mà nghe thấy là ăn đòn đó! - Sợ đếch gì! Hắn ốm lăn ốm lóc! Tưởng lên chức mà oai à? Sống được mấy nả nữa! - Kinh thành này là của anh em xứ ta! Cái ngữ kênh kiệu như hắn thì… Cái nguýt dài của đám lính tam phủ khiến hầu cận của Thiều bực dọc, toan quay lại dậy cho đám lính một bài học. Thiều ngăn lại: - Kệ chúng! Đám người vô pháp vô thiên ấy, diệt được một không diệt được mười! Diệt được mười không diệt được cả ngàn cả vạn! Đi qua những dọc đường đèn lồng leo lét, nét mặt của Thiều lãnh đạm từa hồ một bóng ma tha hương đang về phố cũ. Nhóm người của Thiều bước đi lặng lẽ, chỉ tiếng vó ngựa lộp cộp trên con đường lát đá. Thiều khẽ ho hắng nhưng cố nuốt cơn ho lại. Những cơn ho giống kẻ làm loạn vậy, khi cơ thể còn đang mang bệnh, thì không thể đàn áp nổi, một khi đã ho thì sẽ tiếp tục ho nhiều hơn và nặng hơn cho đến khi nguyên khí cạn kiệt, chỉ có thể làm dịu dần, nguôi dần, trì hoãn dần, chờ cơ thể hồi phục. Thiều ngẫm nghĩ về lần trúng độc này, quả là hú vía. Trước giờ, chàng lo tính toán mọi bề nhưng ít chu toàn nhất chính là bản thân mình. Chàng vẫn biết điều ấy là dại dột, nhưng nếu còn lo tính cho bản thân thì sao dám mạnh mẽ hành động? Vừa đi vừa nghĩ lung tung cho qua cơn ho hắng, Thiều đã đến trước cửa vương phủ. Từ sau khi lên chức đô chỉ huy sứ, Thiều được phép vào thẳng vương phủ bẩm tấu bất cứ điều gì. Sự sủng ái đặc biệt của Tĩnh Đô vương khiến chàng thấy buồn cười vì đã dễ dàng nhìn thấu tâm can Tĩnh Đô vương. Thiều hiểu rằng, sự sủng ái ấy là một cách Trịnh Sâm tự đền tội, để cân bằng lại âm mưu đầu độc Thiều mà vương hoặc chủ mưu hoặc cố tình dung túng. Hôm nay Trịnh Sâm không tiệc tùng chè chén. Nỗi đau mất đi đứa con gái vẫn chưa nguôi trong lòng ngài. Ngài cũng không đủ hứng thú để tới phòng Tuyên phi, như thể âm hồn của quận chúa Ngọc Lan vẫn không thể tan, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ở đầu giường nhìn ngài oán hận mỗi khi ngài chạm đến Tuyên phi. Thấy Thiều xin diện kiến, Trịnh Sâm vui mừng không tả xiết. Lúc này, biết đâu điệu đàn của Thiều có thể làm dịu đi nỗi đau, cơn sợ hãi và sự cô đơn tịch mịch của ngài. - Nào… mau ngồi xuống… - Trịnh Sâm thấy Thiều dáng đi liêu xiêu, mặt bơ phờ bước vào, bèn dắt tay đưa Thiều đến ngồi cạnh mình. Ánh mắt của Trịnh Sâm nhìn Thiều tràn đầy ái ngại, hối lỗi. Thiều cố gắng gượng cười, rồi thả cho cơn ho tuôn trào ra. Trịnh Sâm hỏi: - Sao bệnh đã nặng đến thế rồi! Thái y viện không biết chữa bệnh ư? Hay là để ta gọi ngự y giỏi nhất tới bắt bệnh cho tướng quân? Thiều xua tay lắc đầu: - Tạ ơn đại vương… mệnh trời khó tránh, có chữa cũng vậy thôi… Thần đến đây là có việc muốn bẩm báo lên đại vương, việc gấp gáp e rằng không thể không đề phòng! Trịnh Sâm biến sắc. Thông thường các việc trong kinh thành, Thiều vẫn tự ý quyết định chẳng hề nể nang đến uy danh Tĩnh Đô vương, thế nhưng lần trước Thiều xông đến bẩm báo thì sự việc ấy thực sự rất quan trọng. Lần này cũng vậy, đích thân tới vương phủ giữa tối gió rét, ắt hẳn không phải việc nhỏ. Thiều hỏi Trịnh Sâm: - Thưa đại vương, đại vương nghĩ xem… trong một thời gian ngắn, ba đại tướng quân dẫn quân tiến đánh Tây Sơn là Xuân quận công Nguyễn Nghiễm, Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc, đại tướng quân Bùi Thế Đạt… tại sao lại lần lượt qua đời? Danh sách binh sĩ tử trận lúc đó có được ghi lại là trong trận chiến nào không? Trịnh Sâm giật mình: - Tướng quân nghi ngờ có sự khuất tất? Thiều lắc đầu: - Đây không phải chỉ là việc khuất tất! Đại vương nghĩ xem, ban đầu mục đích của đại vương sai ba tướng tấn công Tây Sơn là gì? Tây Sơn vốn là đám giặc cỏ không đáng để bận tâm. Chúng vừa mới tiếm quyền được, vốn còn chưa có cơ sở vững chắc. Chẳng phải đại vương giương cờ dẹp loạn để nhân tình thế ấy chiếm trọn phương nam sao? Ấy thế mà, tin báo thắng trận, tại sao đại vương không chiếm trọn phương nam mà lại thành ra đàm phán với Tây Sơn để Tây Sơn quy thuận thay mặt đại vương cai quản? Đó mà gọi là thắng trận ư? Tĩnh Đô vương biến sắc, mặt sa sầm như trời chuẩn bị đổ cơn giông bão. Trịnh Sâm nghiến răng: - Kẻ nào dám mạo tin thắng trận! Chán sống rồi ư? Thiều cau mày tỏ vẻ lo lắng: - Là Huy quận công Hoàng Đăng Bảo… à quên Hoàng Đình Bảo. Thiều cố tình gọi “Đình Bảo” thành “Đăng Bảo” là để nhắc cho Tĩnh Đô vương nhớ về mối lo bấy lâu của Tĩnh Đô vương. “Đăng Bảo” vốn là tên thật của Huy quận công, nhưng vì muốn được Trịnh Sâm trọng dụng, Huy quận công đã đổi tên “Đăng Bảo” có nghĩa là “lên ngôi báu” thành “Đình Bảo”. Tĩnh Đô vương phẫn nộ đay nghiến: - Hắn… mồm năm miệng mười trung thành với ta! Trung thành ư? Sự việc nghiêm trọng như thế mà dám giấu diếm, hay là đã ăn của đút của Tây Sơn rồi! Thiều dịu giọng khuyên nhủ: - Xin đại vương bình tâm… Huy quận công trước nay làm việc cẩn thận, chắc hẳn ở đây có gì nhầm lẫn. Thiều lại ho một tràng dài, cúi gập người xuống, không gượng dậy nổi. Tĩnh Đô vương lo ngại, kêu đám người hầu vào đỡ Thiều. Tĩnh Đô vương nói: - Nếu không có tướng quân, ta đã bị Huy quận công qua mặt rồi… Bệnh tình của ông, nhất định sẽ được chữa khỏi! Giờ ta sẽ giữ ông trong vương phủ để chữa trị để tránh người của Huy quận công bí mật ám toán! Thiều cúi đầu tạ ơn, miệng khẽ nở nụ cười. Thiều cũng không quên nhắc nhở Trịnh Sâm: - Đại vương, xin đại vương cẩn trọng. Sau khi ba đại tướng quân qua đời, binh quyền nằm hết trong tay Huy quận công. Nếu đại vương lập tức truy vấn, hắn có thể sẽ trở mặt làm phản. Lúc bấy giờ, quân đội là do hắn điều động, thần e rằng kinh thành không chống đỡ nổi! - Hắn dám… - Tĩnh Đô vương trừng mắt, nhưng rồi lại nghĩ lại… - Binh quyền của hắn, ta phải dần dần khắc chế, đó mới là kế lâu dài. Ngay sáng hôm sau, Tĩnh Đô vương đã phong cho Nguyễn Khản chức quan hiệp trấn hai trấn Hưng Hóa và Sơn Tây. Tĩnh Đô vương nhận ra Huy quận công lo lắng đến đỏ cả mặt. Nguyễn Khản tuy rằng không phải là phương án mà Tĩnh Đô vương cảm thấy an tâm, nhưng vẫn chọn lựa bởi ngài biết Khản tuy chẳng trung thành nhưng cũng chẳng ham mê quyền lực đến độ có thể dấy binh làm phản. Khản nhận chức, phải tức thì tiếp quản hai trấn quan trọng vốn là phên dậu của kinh thành. Hoàng Đình Bảo đời nào chịu yên. Đương nhiên Huy quận công có thể sớm đọc ra ý định của Tĩnh Đô vương muốn tước đi binh quyền của mình. Diều hâu và đại bàng bao giờ chẳng hiểu nhau. Hoàng Đình Bảo thấy Nguyễn Gia Thiều được giữ lại vương phủ để chữa bệnh, cũng lập tức hiểu rằng kế hoạch thủ tiêu Thiều do Việp quận công dầy công dàn xếp đã bị chính Tĩnh Đô vương phản bội. Bỗng chốc, Thiều được Tĩnh Đô vương hết lòng bảo vệ, chắc hẳn Tĩnh Đô vương đã cùng Thiều mưu đồ gì đó, mà mưu đồ ấy chắc chắn là nhắm đến chính Huy quận công. Hoàng Đình Bảo đi về phía khuê phòng của Tuyên phi. Tuyên phi đang bồng công tử Cán ngồi ở thủy đình hóng mát. Eo thon, lưng uống, có phần hớ hênh, thực là diễm lệ hiếm có. Bảo bấy lâu vẫn say mê nhan sắc của Tuyên phi, nhưng phải từ khi Tuyên phi tới cầu viện Bảo phò tá công tử Cán, Bảo mới có cơ hội được gần gũi. Hoàng Đình Bảo cúi lạy Tuyên phi. Tuyên phi nhẹ nhàng thỏ thẻ: - Bình thân… - Đôi mắt lúng liếng gợi tình vẫn ý như đêm hội trên gò Khán Xuân năm nào. Đã bao năm, tóc Bảo đã có sợ bạc mà Tuyên phi vẫn như ở tuổi đôi mươi, mái tóc vẫn dài buông thõng tựa suối. Bảo thở dài buồn rầu: - Ta e chẳng thể vì mẹ con nàng thêm được nữa… Mọi sự không thành rồi… Tuyên phi kinh ngạc, thốt hãi: - Chết nỗi… sao Huy quận công lại nói thế? - Mới đây, đại vương sủng ái Nguyễn Gia Thiều hết mực, nghe lời Thiều sàm tấu, phong chức hiệp trấn Sơn Tây và Hưng Hóa cho Nguyễn Khản. Cứ thế này, kẻ cựu thần như ta, chắc chắn đại vương sẽ chẳng đoái hoài đến… Còn nhớ năm ấy, Thiều chỉ gẩy có mấy phím đàn, đại vương đã mê mẩn như vậy rồi. Giờ đây còn có công lao, đại vương còn biết đến ai được nữa! Tuyên phi cười nửa miệng: - Huy quận công quá lo lắng rồi… Thiều được sủng ái như thế, chẳng qua là do Tuyên phi ta cảm cái ơn hắn cứu Lân mà có… Ta chỉ cần nói đôi lời là xong thôi! Hoàng Đình Bảo lắc đầu: - Không đơn giản thế đâu… Mấy lần đại vương định giết hắn, lại thôi. Mỗi lần tha chết cho hắn xong thì lại càng sủng ái hắn! Tuyên phi nói thử xem, nếu hắn nắm hết binh quyền, liệu có nhớ đến cái ơn nâng đỡ của Tuyên phi dành cho hắn không? Đặng Thị Huệ gật gù ngẫm nghĩ: - Trong triều, hắn thân thiết với Nguyễn Khản. Dù hai người hắn cố tỏ ra lạnh nhạt với nhau, nhưng sao ta lại không hiểu! Nguyễn Khản từ đầu đã phò tá mụ Hoan và thằng Tông. Ta nghe người trong phủ kể lại, năm xưa, kẻ hầu cận cố tình đưa mụ Hoan tới hầu hạ đại vương chính là người của phủ Xuân quận công. Đại vương ấm ức lắm, nên sau đó tuyệt đối chẳng thèm động đến mụ Hoan, ấy thế mà chẳng hiểu sao đã kịp đẻ ra thằng Tông rồi. - Nguyễn Khản phò tá Trịnh Tông thì ắt Nguyễn Gia Thiều cũng vậy, chẳng thể sai được! Đặng Thị Huệ đứng dậy, vừa đi đi lại lại, vừa đu đưa vỗ về con, vừa ngẫm nghĩ: - Diệt Khản thì còn Thiều, diệt Thiều thì còn Khản, hai lão hồ ly ấy vốn rất khó để động vào. Nhưng Trịnh Tông thì rất dễ. Nội chỉ vài ngày nữa, Trịnh Tông sẽ về vương phủ để yết kiến đại vương theo lệ… ta chỉ cần khích hắn vài chiêu thì hắn sẽ nhanh chóng rơi vào bẫy thôi. Đặng Thị Huệ tuy sinh con thứ, nhưng được Tĩnh Đô vương sủng ái, nên vị trí trong vương phủ chẳng ai qua nổi. Mọi công việc trong vương phủ hoàn toàn do nàng Huệ cai quản, vương không hề nhìn đến. Dương Thị Ngọc Hoan tuy sinh con trưởng, được phong thế tử, nhưng vị trí thấp kém, vẫn cứ là một cung nhân bình thường. Ban đầu, nàng Hoan còn được ở cùng thế tử, nhưng sau khi quận chúa Ngọc Lan qua đời, nàng Hoan phải ở lại vương phủ để phụ giúp Tuyên phi thực hiện hết tang sự. Tiễn Hoàng Đình Bảo ra khỏi vương phủ, Đặng Thị Huệ liền ra lệnh tống giam Dương Thị Ngọc Hoan với cớ rằng Ngọc Hoan dùng bùa chú ám hại Tĩnh Đô vương. Một con búp bê tết bằng cỏ được tìm thấy trong phòng của nàng Hoan. Nàng Hoan bị tra tấn bức cung thâu đêm suốt sáng, tiếng la ai oán kêu oan nhưng Tĩnh Đô vương chẳng hề hay biết. Đặng Thị Huệ tự ý hành sự, khiến nàng Hoan muốn sống chẳng được, muốn chết không xong. Tuyên phi cũng đặc biệt dặn dò cẩn thận giữ kín sự việc không để Nguyễn Gia Thiều biết được và ngấm ngầm sai người lén bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của Thiều, khiến Thiều ngủ mê ngủ mệt. Thế tử Trịnh Tông vừa về đến vương phủ, nghe tin mẹ mình bị bắt, liền chạy đến cầu kiến Tĩnh Đô vương. Tĩnh Đô vương lúc này đang nghị sự cùng Huy quận công nên không gặp. Trịnh Tông bực bội, chửi thầm vài câu rồi đứng phắt dậy, chạy đến cung của Tuyên phi. Tuyên phi đang ngồi ở thủy đình, lững thững pha ấm trà. Dương Thị Ngọc Hoan bị trói ở một cái cọc, ngâm người dưới nước hồ lạnh cóng. Mái tóc của nàng sõa sượi, môi tím ngắt, mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền. Cột trói được đóng vào với một cái cần dài bằng gỗ. Tay lính hầu của Tuyên phi cứ lúc lúc lại đạp vào cần, nhấc bổng cả cọc cả người lên, rồi thả xuống cái tõm, nước bắn tung tóe. Trịnh Tông từ xa chứng kiến cảnh ấy, mặt đỏ phừng phừng, trong phút chốc đá phăng đám lính hầu, rồi rút gươm chĩa thẳng vào mặt Đặng Thị Huệ, quát: - Quân khốn nạn! Con điếm! Mau thả mẹ ta ra… Tuyên phi vẫn dịu dàng: - Thế tử… thế tử là con trai của đại vương, sau này sẽ kế vị, sao thế tử lại học cái thói côn đồ ấy! Trịnh Tông trừng mắt, càng dí sát gươm vào cổ Tuyên phi: - Mau… thả… mẹ… ta… ra… Không thì ngọc nát với ngói lành cũng như nhau cả thôi! Tuyên phi cười khẩy, ra lệnh: - Mau lôi Dương Thị Ngọc Hoan lên đây… Bỗng, quân từ bốn phía ập đến, giáo mác chĩa thẳng vào Trịnh Tông. Tuyên phi ôm con, ưỡn cao cổ, lớn giọng: - Thế tử cùng Dương Thị Ngọc Hoan âm mưu làm phản, các ngươi không cần phải lo cho ta, mau bắt lấy thế tử, đừng để thế tử hại đến đại vương. Bất chợt, Trịnh Sâm xuất hiện, quát: - Dừng tay! Tất cả đám lính đều quỳ mọp xuống thi lễ. Chỉ Trịnh Tông vẫn lăm lăm tay kiếm chĩa vào Tuyên phi. Trịnh Sâm trừng mắt: - Mày… định tạo phản à? Thằng bất hiếu! Lẽ ra ta phải giết mày từ lúc mới ra đời! Trịnh Tông nộ khí xung thiên, lớn tiếng vặc lại: - Ông là loại cha gì vậy? Là loại rường cột gì vậy? Ông mù à? Ông để con điếm này bao năm nay che mắt lộng hành? Nó hành hạ mẹ tôi như thế kia – Trịnh Tông chỉ vào nàng Hoan đang nằm sõng soài trên mặt đất ướt nhẹp – Ông còn bênh nó ư? Đặng Thị Huệ nước mắt tuôn trào, nói một tràng đau khổ, nghe vừa thống thiết lại vừa như có cắm dao nhọn bên trong miệng lưỡi: - Đại vương, đại vương minh giám… Thiếp từ nay xin từ biệt, chẳng thể hầu hạ đại vương… Thiếp phát hiện ra Dương Thị Ngọc Hoan dùng bùa chú ám hại đại vương, bèn cho bắt về tra hỏi. Ai ngờ… ai ngờ thế tử cũng đồng mưu… sự việc bại lộ, thế tử liền muốn giết mẹ con thần thiếp để diệt khẩu… Mẹ con thần thiếp chết rồi, xin đại vương thứ lỗi cho thế tử, dù gì thế thế tử cũng là thế tử duy nhất, không thể thay thế! Trịnh Tông biết từng câu từng chữ Đặng Thị Huệ đều muốn dồn cậu vào chỗ chết, không thể kìm được tính xoáy gươm chọc thẳng vào cổ Huệ, cùng lắm là đồng quy vu tận. Trịnh Sâm hãi hùng đứng sững chẳng thể làm gì. Keng! Một cây kiếm ném xiên ngang kiếm của Trịnh Tông. Cả hai cây kiếm cùng rơi xuống đất! - Sự việc còn nhiều khuất tất, xin đại vương giao cho thần điều tra! – Nguyễn Gia Thiều đột ngột xuất hiện, khoác hồ cừu trắng, thong thả bước đến. Cây kiếm ấy chính do Thiều ném ra.