Chương 22 Hồn ma thái tử Duy Vỹ
Sự xuất hiện của Nguyễn Gia Thiều chính vào khoảnh khắc ấy là điều Đặng Thị Huệ không ngờ tới, vì trước đó nàng đã nhìn thấy rõ Thiều ăn bát yến sào pha thuốc ngủ. Nhờ thế, Thiều cứu được nàng Huệ nhưng đồng thời sự có mặt của Thiều trong bố cục này cũng khiến hảo sự mà Huy quận công và nàng dày công dựng nên bị xao động. Trịnh Sâm đương nhiên không thể từ chối đề nghị của Nguyễn Gia Thiều, nhưng cũng không quên yêu cầu Huy quận công giám sát quá trình phá án. Toàn bộ những người có liên quan đến sự vụ đều bị đưa về phủ đô úy, tức phủ riêng của Thiều để tra hỏi. Tất cả những vị thầy dậy và hầu cận của thế tử Trịnh Tông cũng đều bị bắt giam chờ xem xét. Nguyễn Khản bị đang trên đường đi nhậm chức cũng bị buộc quay trở lại kinh thành và được đưa đến phủ đô úy. Chỉ có Tuyên phi Đặng Thị Huệ là được ở lại vương phủ do còn phải chăm sóc công tử Cán. Sau khi tra hỏi, Thiều nhận được hai lời khai khác nhau, đến từ hai phía: Thế tử Trịnh Tông và phu nhân Dương Thị Ngọc Hoan đến giờ vẫn mơ mơ hồ hồ chẳng hiểu tại sao lại thành ra mang tội làm phản: Bất chợt con búp bê cỏ và bùa chú trù ếm Tĩnh Đô vương được tìm thấy trong phòng. Bất chợt bị tra tấn chẳng thể kêu oan. Bất chợt thế tử Trịnh Tông về, vốn định kêu oan cho mẹ, trong chốc lát lại thành loạn thần tặc tử. Đương nhiên Nguyễn Khản cũng chẳng hề hay biết về chuyện này. Phía Tuyên phi khai rằng được tin mật báo từ Ngô Thì Nhậm về âm mưu làm phản của thế tử Trịnh Tông, Tuyên phi vội vàng cho người đến lục soát phòng riêng của Dương Thị Ngọc Hoan thì tìm thấy búp bê cỏ và bùa chú. Nàng Hoan mồm năm miệng mười kêu oan, nhưng ngay khi thế tử về phủ liền lăm lăm đao kiếm muốn giết mẹ con Tuyên phi, còn phỉ báng Tĩnh Đô vương dọa rằng sẽ phế Tĩnh Đô vương. Tất cả người hầu và lính hầu có mặt ở đó đều khai nhận y lời Tuyên phi. Nguyễn Gia Thiều lấy lời khai của Ngô Thì Nhậm. Nhậm kể tường tận sự việc, từ tên học trò của Nhậm giúp dọn dẹp sách trong hành cung của thế tử đã nghe lén Khản và thế tử bàn việc tạo phản như thế nào, Nhậm khuyên Khản như thế nào, Nhậm lo lắng cho cơ đồ của vương phủ ra sao, lại còn có cả sự e dè khi tố cáo thế tử và lý giải rành mạch quyết định trình báo cho Tuyên phi thay vì cho Tĩnh Đô vương. Tất thảy đều hết sức hợp tình hợp lý, không một chút sơ sót. Những gì còn khiếm khuyết và nghi vấn trong lời khai của Tuyên phi cuối cùng được Ngô Thì Nhậm khỏa lấp hết. Đó là tử cục rõ ràng đã được bày sẵn để đưa toàn bộ phe cánh phò tá Trịnh Tông vào chỗ chết. Với tình trạng này, Thiều chỉ có thể chấp nhận tội danh mưu phản của thế tử mà thôi. Một bên mơ mơ hồ hồ nhiệt tình rơi vào bẫy, một bên đã giăng cái bẫy quá ư hoàn hảo. Điều quan trọng là Tĩnh Đô vương muốn buông tha hay truy cùng diệt tận mà thôi. Những biến cố này diễn ra quá nhanh, cũng khiến cho sự sắp đặt của Thiều bị xáo trộn, nhất thời không thể lựa chọn bên nào trọng bên nào khinh. Thiều bèn đi đến nhà ngục giam giữ hoàng tôn Duy Khiêm. Duy Khiêm lúc này ở giữa tuổi thiếu niên. Dù nhiều năm bị nhốt trong tù nhưng được Thiều bí mật chăm sóc, nên cơ thể cậu phổng phao, dáng vẻ cao dong dỏng tôn quý, rất có khí độ quân vương. Ánh sáng nhà tù vẫn lờ mờ, nhưng ánh mắt Duy Khiêm vẫn sáng. Thiều thuật lại toàn bộ sự tình cho Duy Khiêm nghe, rồi hỏi một câu mà Khiêm cảm thấy khó hiểu: - Hoàng tôn nghĩ xem, ta nên cứu hay không cứu thế tử? Khiêm im lặng hồi lâu nhìn Thiều, thầm nghĩ: “Trước giờ, ông ta luôn tự ý quyết mọi việc, nào cần hỏi đến ta! Ta còn nhỏ tuổi, lại ở trong ngục lâu năm, ta vốn dĩ đâu hiểu gì về thế cục triều đình?”. Hoàng tôn nhận ra vẻ thiểu não hằn trên khóe mắt của Nguyễn Gia Thiều. Tâm tư của Thiều đang bộn bề hỗn tạp, ắt hẳn có điều không thể quyết định. - Tại sao ông lại hỏi ta? Thiều cười buồn giọng đầy mai mỉa, lại bi thương: - Bao năm nay, ta giả dối diễn tròn vai một kẻ cố bám lấy chức quan trong triều, lâu dần, tưởng mình còn giữ được tấm lòng trong sạch, ấy thế mà giờ đã chợt nhận ra bản thân vấy bẩn tự bao giờ. Vốn dĩ, nên chọn đằng nào, đã không thể dám quyết nữa rồi? Ta cần sự nhiệt huyết, sự trinh khiết của tuổi trẻ để giúp ta không đưa ra một quyết định sai lầm. Duy Khiêm bật cười, nụ cười vẫn còn hồn nhiên: - Như thế tức là ông đã chọn rồi còn gì… - Hoàng tôn nghiêm nét mặt lại – Kẻ trẻ tuổi như ta, vốn chỉ có thể tin vào công bằng và đạo lý… Thế tử hoàn toàn vô tội, sao có thể để cậu ấy hàm oan? Thiều nhìn thẳng vào mắt Duy Khiêm: - Ngay cả khi hoàng tôn vứt bỏ cơ hội giải oan cho thái tử và cứu mẹ, cứu em, cứu bản thân mình ra khỏi tù sao? - Ông có cách ư? – Duy Khiêm đứng bật dậy, nhưng rồi lại ngồi phịch xuống, nét mặt buồn rầu – Nhưng… đổi lại là nỗi hàm oan của thế tử Trịnh Tông… cùng toàn bộ những người phò tá cậu ta… Thiều gật đầu. Duy Khiêm thở dài, nét mặt trầm tư như hồi tưởng: - Năm xưa, cha ta bị hàm oan mà chết, cả nhà ta bị nhốt trong ngục tối… chẳng phải cũng vì thứ bẫy như thế này sao? Duy Khiêm quỳ xuống bái lạy Nguyễn Gia Thiều: - Ta xin cảm tạ ông đã bao năm mưu tính giúp ta… Bất kể ông đã tìm được cách gì, thì ta cũng không cần nữa… Không thể vì riêng ta mà mạo hiểm tính mệnh của thế tử… Ta đọc “Lã lãm”, có thể hiểu được cha ta ít nhiều, cha sẽ không muốn ta đi ngược lại thiên tính của mình như thế! Nguyễn Gia Thiều rung người cười ha hả, rồi quỳ xuống khấu đầu: - Thần nghe hoàng tôn nói, còn cảm thấy vui không tả xiết. Tấc lòng của hoàng tôn sáng tựa sao Khuê, ắt sẽ không chôn thân trong tù ngục. Hoàng tôn chính là minh chúa mà Thiều tôi ao ước được phò tá bấy lâu. Từ giờ, xin được hành đúng lễ quân thần với hoàng tôn… Hai người cùng ngẩng đầu dậy, nhìn nhau mỉm cười. Ngoài song cửa gió rít từng hồi. Ngọn nến bùng lên sáng rực. Nguyễn Gia Thiều từ biệt hoàng tôn, quay trở lại nhà lao trong phủ đô chỉ uy sứ để tiếp tục tra hỏi, mà không, đúng ra là đàm phán. Thiều muốn trước khi chốt sự việc này phải nói chuyện thật lòng với hết một lượt cả nguyên cáo và bị cáo. Đầu tiên là Ngô Thì Nhậm. Nhậm có thể nói là một bậc túc nho, đường công danh rộng mở, tại sao lại lao vào cuộc đấu đá này? Thiều muốn được biết tại sao một người đầy nhiệt huyết vì dân vì nước giờ lại chấp nhận là quân cờ trong trận đấu đá hậu cung. Nhậm vẫn bình tâm lắm, ngồi trong tù nhấp ly trà nhạt. Thấy Thiều bước vào, Nhậm đứng dậy cúi chào đúng lễ. Thiều vào phòng giam, ngồi xuống đối diện cùng Nhậm: - Ta vào đây là muốn hỏi ông một câu thôi… - Mọi điều cần khai báo, ta đều đã ghi trong tờ khai rồi! – Nhậm đáp – Nếu tướng quân muốn hỏi gì thêm về vụ án này, ta cũng chẳng biết gì hơn… Thiều lắc đầu cười: - Ông hiểu lầm rồi… Vụ án đã quá rõ ràng, ta chẳng cần phải tra hỏi thêm. Ta chỉ muốn hỏi ông là, bậc danh nho trẻ tuổi họ Ngô có cái phong thái “Ngạo tận tuyết sương hoàn tự tính”, tại sao lại tự đẽo mình thành quân cờ nhỏ phó mặc cho người trong triều tùy tiện xuất chiêu như thế? Nhậm mất liền vẻ bình thản, tròn mắt nhìn Thiều. Câu thơ “Ngạo tận tuyết sương hoàn tự tính” là câu Nhậm viết trong bài thơ “Cô tùng”, ý muốn nói tự tính của bản thân cũng như của cây tùng đơn độc ấy là cười khinh sương tuyết. - Câu thơ ấy kiêu bạc là thế! – Thiều thở dài tiếc nuối – Tráng lệ là thế! Nhậm ngắt lời: - Ai cũng có chủ để phò tá cho riêng mình! Cảm hứng nhất thời cũng chỉ là nhất thời mà thôi! Tướng quân còn muốn hỏi để làm gì nữa? Thế cục hỗn loạn, thịnh là nhờ thuận theo lẽ tự nhiên, suy ắt là bởi ngược với lẽ tự nhiên! Điều này chẳng lẽ tướng quân còn không hiểu hay sao? Quân tử tuyệt đối không bao giờ đi ngược lại lẽ tự nhiên, không phải vậy hay sao? Thiều cười khẩy rũ áo đứng dậy, buông một câu: - Lẽ tự nhiên… là cái thứ người ta có thể vin vào để làm mọi thứ tồi tệ… Thiều quay đi không thèm ngoái lại. Ngô Thì Nhậm nói với theo: - Tự cho mình là thanh cao giữa thời loạn không phải là khí phách của người quân tử! Thiều chẳng buồn đáp lại. Chàng đi tiếp về phía một mật thất. Chàng đã căn dặn giám ngục đưa Nguyễn Khản và Trịnh Tông tới đó. Căn mật thất nằm sâu trong nhà ngục. Mật thất này vốn dĩ Nguyễn Gia Thiều chưa bao giờ dùng tới vì chưa có tội phạm nào đáng để đưa tới đây đích thân truy vấn. Căn mật thất bọc đồng, ngay cả cánh cửa cũng bằng đồng. Một khi đã đóng cửa vào, người bên ngoài không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Khi Thiều bước vào thì đã thấy Nguyễn Khản và Trịnh Tông chén thù chén tạc với nhau. Mặc dù là ngồi trong nhà lao, nhưng hai người này vẫn đủ rượu thịt ngon lành. Dù Trịnh Tông có lo lắng cho mẹ, lo lắng cho tình thế của mình, nhưng Nguyễn Khản nói vài câu là Tông lại nguôi ngoai, lòng nhẹ bẫng đi. Thấy Thiều đến, Trịnh Tông giận dỗi: - Lời khai ta đã khai hết rồi, tại sao ông còn nhốt ta ở đây? Khản nhìn nét mặt không vui của Thiều, lập tức nhận ra mọi sự không thuận lợi. Việc này, Khản cũng đã lường được. Vẫn vui cười là để tự trấn an mình và trấn an Trịnh Tông đó thôi! Thiều ngồi xuống, cầm bầu rượu dốc cạn một hơi. Khản và Tông nhìn theo rồi lại nhìn nhau. Khản nhún vai: - Cứ nói kết cục tệ nhất đi! Thiều tiếp lời: - Đó vốn dĩ đã là một tử cục rồi! Trịnh Tông thẫn thờ, Khản thì thở dài: - Huy quận công và Tuyên phi lần này quả thực là đã hạ bệ được ta rồi! Thiều cầm bầu rượu đã cạn, ném thẳng vào tường đồng, vỡ tung tóe. Tay Thiều run run vì giận nhưng mặt vẫn không biểu lộ bất cứ điều gì. - Bao công dàn dựng của ta, thế mà chỉ vì sơ sểnh, để Đặng Thị Huệ đánh thuốc mê trong mấy ngày liền làm hỏng hết… Lại còn liên lụy tới thế tử và sư phụ! Trịnh Tông ngơ ngác không hiểu: - Là lỗi của ta… đã quá manh động… không phải lỗi của tướng quân! Thiều trầm tư: - Ta muốn hỏi thế tử một câu? – Thiều lừ mắt nhìn Trịnh Tông – Nếu một ngày thế tử phát hiện ra phụ vương của mình âm mưu làm phản, lén lút thư từ với Thanh triều để lật đổ vua Lê, thế tử sẽ hành xử ra sao? Trịnh Tông sững người, chau mày. Vẻ anh tuấn non trẻ bỗng dưng biến mất. Bị đổ oan, cậu không coi nặng lắm, vẫn có thể giữ vẻ ngây thơ. Nhưng… đối mặt với phụ vương âm mưu làm phản thì không phải là chuyện nhỏ. - Ông hỏi thế là có ý gì? Họ Trịnh ta xưa nay vẫn nghe theo lời chỉ dạy của cụ Trạng Trình: “thờ Bụt thì được ăn oản”, chưa bao giờ có ý đồ gì khác. Ta cũng chưa bao giờ vọng tưởng ngôi vua, dù gì ngai vị ấy cũng chỉ là hữu danh vô thực! Nguyễn Khản giải thích thêm cho thế tử: - Bao năm nay, tông thất nhà Lê vốn chỉ ăn bám vương phủ, vốn dĩ không làm nên trò trống gì. Chắc hẳn Tĩnh Đô vương không cam lòng chi khoản chi phí đồ sộ chỉ để nuôi cái hư danh. Trịnh Tông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại suy nghĩ: - Nhưng… ta ở trong phủ từ nhỏ, ta hiểu cha ta… cho dù tông thất nhà Lê không vô dụng thì cha ta quyết cũng chẳng để họ được thỏa chí. Cứ nhìn như mẹ con ta thì sẽ biết thôi! Nguyễn Khản đưa mắt cho Nguyễn Gia Thiều ra hiệu. Thiều trầm giọng xuống: - Nếu thế tử biết phụ vương của thế tử chỉ vì tranh quyền đoạt vị đã ám hại thái tử Duy Vỹ theo đúng cái cách Đặng Thị Huệ và Hoàng Đình Bảo giăng bẫy thế tử, khiến thái tử mất mạng, khiến thái tử phi và các hoàng tôn phải lớn lên trong tù, lúc nào cũng lửng lơ kiếm treo trên đầu… thế tử sẽ làm như thế nào? Trịnh Tông cảm thấy ngực bị nén lại, chàng hoang mang quá đỗi, vẫn không thể hiểu được điều Nguyễn Gia Thiều muốn nói. Thiều quỳ xuống trước thế tử, chẳng kịp để thế tử phản ứng thêm: - Nhân chứng và vật chứng mà Tuyên phi khai đều là để dồn thế tử vào đường cùng. Tĩnh Đô vương từ lâu đã có ý muốn phế thế tử, nên sự việc này đại vương cũng chẳng buồn để tâm. Bất luận ta có điều tra ra chân tướng thì đại vương vẫn cứ quyết dồn mẹ con thế tử vào chỗ chết. Tuyên phi ư? Huy quận công ư? Chẳng qua chỉ là thuận theo ý bất thành văn của đại vương mà thôi! Trịnh Tông choáng váng. Bấy lâu nay cậu vẫn biết phụ vương ghét bỏ chàng nhưng không nghĩ được rằng lại có chuyện cha dồn con vào chỗ chết như thế. - Đó chỉ là lời một phía từ ông! – Trịnh Tông cãi lại. - Đúng vậy! Chỉ là suy luận của ta. Nhưng thế tử thử nghĩ xem, tại sao khi thế tử mới ra đời, đại vương chẳng thèm đặt tên cho thế tử? Đại vương sao không nhìn ra vở kịch quá lộ liễu của Đặng Thị Huệ chứ, nhưng chẳng phải vẫn mặc nhiên coi đó là sự thật còn gì? Trịnh Tông bấy giờ mới bừng tỉnh. Qủa là có vậy! Mọi thứ đều cứ như được sắp sẵn. Sự có mặt của Tĩnh Đô vương lúc ấy vừa đúng lúc Trịnh Tông tức giận vung gươm dọa nạt Đặng Thị Huệ, ai nhìn cũng có thể hiểu đó không phải hành vi làm phản mà chỉ là phẫn nộ làm càn. Thế mà Tĩnh Đô vương không một lời bênh vực, mặc định Trịnh Tông mang tôi đại nghịch bất đạo. Thiều tiếp lời: - Bằng chứng về việc Tĩnh Đô vương làm phản, ta đã thu thập đáng kể, ta có thể lấy chỗ bằng chứng ấy để đổi lấy tính mạng của mẹ con thế tử cùng các đại thần trung thành với thế tử… Ta lại có thể lấy tính mạng của Đặng Mậu Lân để dồn ép Đặng Thị Huệ buông tha cho các vị… Nhưng , ta muốn có một lời hứa của thế tử! Trịnh Tông định đỡ Thiều dậy, nhưng Thiều gạt tay thế tử, vẫn tiếp tục quỳ: - Xin thế tử cứ để ta nói yêu cầu của ta đã! – Thế tử ngồi xuống nghe Thiều nói hết – Mai này, khi thế tử lên kế vị, chỉ xin thế tử cùng ta phò tá vị tân quân của họ Lê! Trịnh Tông ngạc nhiên: - Phò tá thái tử Lê Duy Cận? - Không! – Thiều lắc đầu – Là hoàng tôn Duy Khiêm, đích tử của thái tử Duy Vĩ. Trịnh Tông nhếch mép, giọng có chút ấm ức: - Hóa ra ông dày công như vậy cũng chỉ để níu giữ một triều đại đã tàn… Thiều mỉm cười: - Trước khi đến gặp hai vị, ta đã tới gặp hoàng tôn, ta muốn hoàng tôn lựa chọn nên cứu thế tử nhưng vứt bỏ cơ hội lật đổ Trịnh Sâm, hay muốn để mặc thế tử chết và vẫn theo kế hoạch cũ! Hoàng tôn đã chọn cứu thế tử! Ta không muốn phò tá họ Lê, ta muốn phò tá một vị quân vương như thế, một vị quân vương sẵn sàng vứt bỏ lợi ích của mình để vì người khác, một người có thể ở bên ngoài mọi đấu đá để trị vì. Không đáng hay sao? Trịnh Tông lập tức đỡ Nguyễn Gia Thiều dậy, lòng bồi hồi khó nói nên lời: - Ta… đã hiểu sai ý ông rồi… Ông có lời hứa của ta… - Xin tạ ơn thế tử - Thiều chắp tay cảm tạ - Chỉ có điều, thế tử có thể thoát chết, nhưng tiếng oan thì vẫn phải gánh, vẫn phải chịu giam cầm. Có vậy, Huy quận công và Tuyên phi mới để yên cho thế tử, không giăng thêm cái bẫy nào nữa. Chỉ e là thế tử phải chịu khổ mà thôi… Nguyễn Khản cúi đầu chắp tay: - Có được học trò như tướng quân đây, quả là vinh hạnh của Khản ta! Nguyễn Gia Thiều bật cười. Nguyễn Khản cầm một bầu rượu khác, tu cạn, rồi cũng ném vỏ vào tường đồng vỡ lỏeng xoẻng. Nguyễn Khản cười ha hả: - Thật may người như tướng quân không trở thành kẻ địch của ta! Thiều và Khản cười một trận sảng khoái, Trịnh Tông thì vẫn cứ ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cười xong, Thiều từ biệt hai thầy trò thế tử, để còn kịp sang vương phủ trình báo. Thiều trình các bản khai lên khi chỉ có riêng Tĩnh Đô vương. Tĩnh Đô vương xem qua cũng chẳng có gì lấy làm ngạc nhiên. Tĩnh Đô vương gấp các bản khai lại, thủng thẳng hỏi: - Theo như tất cả những lời khai này… thì thầy của chúng ta là Nguyễn Khản sẽ phải liên đới mà chịu tội tử hình! Tướng quân cam tâm ư? Thiều bình thản: - Đại vương sẽ không giết quan hiệp trấn. Không phải bởi vì đại vương yêu thích ông ấy mà bởi vì không có ông ấy sẽ chẳng còn ai kìm hãm quyền lực của Huy quận công. Đại vương sẽ cắt chức quan hiệp trấn, vài năm sau sẽ lại vời ông ấy về giữ trọng trách. Tĩnh Đô vương bật cười: - Ồ… đô chỉ huy sứ còn hiểu ta hơn chính ta! Vậy theo ông, thằng nghịch tử nhà ta nên xử như thế nào thì phải lẽ? Cứ theo hình luật mà xử để làm gương cho kẻ khác! Để kẻ khác biết rằng vương tử phạm pháp, tội như dân thường! Thiều lấy trong tay áo ra một bản tấu khác, trình lên Tĩnh Đô vương. Tĩnh Đô vương nhăn trán mở ra đọc. Càng đọc, ngài càng nhợt nhạt, rồi chuyển dần sang tím mặt đỏ tai. Tĩnh Đô vương gườm gườm mắt nhìn Nguyễn Gia Thiều. Vẻ mặt Thiều giương giương đắc thắng với sự cười nhạo. Tĩnh Đô vương thấy rõ là như vậy. Trong cơn giận, Tĩnh Đô vương thấy thấp thoáng sau lưng Thiều một bóng trắng. Bóng trắng ấy cao gầy, tiều tụy… Bóng trắng ấy nom xa giống thái tử Duy Vỹ. Trịnh Sâm giật bắn mình, nhận ra bóng trắng cũng đang gườm gườm nhìn mình. Tĩnh Đô vương giụi mắt, run giọng: - Ngươi muốn gì? - Ta muốn dùng một sự thật có thể che đậy để thế chỗ cho một lời dối trá lộ liễu mà ta chẳng thể lật ngược tình thế! Sau tất cả, Trịnh Tông sẽ không làm thế tử nữa và bị giam ở Tử Trầm Sơn, Nguyễn Khản sẽ yên phận, Dương Thị Ngọc Hoan sẽ bị phế làm thường dân, ta sẽ cùng đại vương kiểm soát Huy quận công, cho đến khi có thể đường đường chính chính thay triều đổi đại! Tĩnh Đô vương đập bàn nổi giận: - Trịnh Tông, thằng nghịch tử đó… sao ngươi phải quan tâm đến hắn tới vậy? Nguyễn Gia Thiều nhún vai: - Là ta nghĩ cho đại cục thôi! Công tử Cán sau đây hẳn sẽ được phong làm thế tử, nhưng thể trạng của công tử yếu như thế, liệu có thể gánh vác được giang sơn hay không? Vẫn cứ là nên có phòng bị thì hơn! Tĩnh Đô vương dậy sóng nghi ngờ. Một kẻ lão luyện triều đình như đại vương, quá hiểu rằng Nguyễn Gia Thiều còn giữ bí mật trong lòng. Bản tấu của Nguyễn Gia Thiều ghi hết toàn bộ chuyện trộm ấn, thuật lại quá trình Tĩnh Đô vương thư từ với tổng đốc Lưỡng Quảng đương nhiệm ra sao. Chỉ một chút yếu lòng, áy náy vì ám hại Nguyễn Gia Thiều, Trịnh Sâm đã lỡ giao binh quyền ở kinh thành cho kẻ đáng gờm nhất. Tĩnh Đô vương nhớ lại lời của Hoàng Ngũ Phúc trước khi chết: “Kẻ ấy… tài năng xuất chúng… là kỳ lân giữa loài người… nhưng không chịu thần phục đại vương… thì phải giết…” Bóng ma của thái tử Duy Vỹ vẫn chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng Nguyễn Gia Thiều. Thái tử đang cười, cười hềnh hệch, nụ cười tứa máu. Trịnh Sâm nín thở sợ hãi. Tim đập nhanh. Thái tử tiến đến gần, rất gần. Tim Trịnh Sâm đập nhanh, liên hồi. Trong nháy mắt, bàn tay của thái tử xọc vào tim của Trịnh Sâm. Trịnh Sâm cảm thấy trái tim mình đang bị hồn ma của thái tử bóp liên hồi. Hai mắt trợn ngược, ngã khuỵu xuống sàn. Nguyễn Gia Thiều đứng lặng nhìn gia nhân đỡ Trịnh Sâm dậy. Trịnh Sâm hổn hển, nói không ra hơi: - Cứ theo… ý… ông… Phong Cán làm… thế tử… Hồn ma của Duy Vỹ rút tay ra khỏi ngực của Trịnh Sâm rồi biến mất. Trịnh Sâm ngất lịm.