← Quay lại trang sách

Chương 24 Ân ái

Nguyễn Gia Thiều trước giờ chỉ có một người vợ họ Bùi, đó là con gái của danh tướng Bùi Thế Đạt đã quá cố. Qua lại với phường ca kỹ nhiều, nhưng Thiều chưa từng nạp thiếp, cũng chưa từng có mảnh tình vướng víu ở bên ngoài. Không phải vì Thiều yêu thương vợ, cũng không phải vì chàng quá đạo mạo mà kém phong tình, chỉ đơn giản vì chàng không để tâm. Chàng chỉ thích u tịch, không ưa đàn bà vào vào ra ra uốn éo gợi tình, lời qua tiếng lại, với cả, chàng đã có bốn người con trai giỏi giang vẫn nổi tiếng là Tứ Trai đất kinh kỳ ngay từ khi đang ở độ niên thiếu. Lúc ở tiệc rượu tại phủ Nguyễn Khản, chỉ là chàng nhất thời xúc động trước giọng hát và nhan sắc Bằng Cơ chứ cũng không có ẩn tình gì, bỗng dưng bị Trịnh Sâm bắt gặp, thành ra phải nạp thêm một người thiếp. Bằng Cơ được đích thân Tĩnh Đô vương chọn ngày đẹp, gả vào phủ đô chỉ huy sứ. Sự sủng ái này quả khiến đám quan lại trong triều ghen tị. Nghi lễ nạp thiếp không quá phức tạp nhưng cũng khiến Nguyễn Gia Thiều chán nản. Sau khi nhận đủ lời chúc tụng, chàng đến phòng tân hôn. Bằng Cơ đang ngồi đợi đêm ân ái của giai nhân tài tử. Thiều nâng khăn trùm đầu của Bằng Cơ. Nàng son trẻ quá, rực rỡ quá, đẹp quá… Bằng Cơ nép người chờ đợi Thiều ôm nàng vào lòng, nhưng Thiều chỉ thở dài: - Ta già rồi, cũng không còn tâm tư ân ái… Vì hứng thú nhất thời của ta mà nàng phải chịu khổ thế này, thật không đáng! Bằng Cơ thốt lên, lo lắng: - Tướng quân, tướng quân chê thiếp không xứng sao? Thiều xua tay: - Không phải đâu… Giai nhân hiếm có như nàng, sao ta có thể chê bai gì được! Chỉ là, ta biết đại vương đã gửi gắm nàng tới đây để thăm dò ta. Tuyên phi chắc cũng lôi kéo nàng về phe bà ta. Sống một đời như thế, còn vui sao? Bằng Cơ ứa lệ. Đôi mắt đã buồn, long lanh ngấn lệ, càng khiến người ta phải động lòng. Thiều đưa tay lau nước mắt của Bằng Cơ rồi an ủi: - Nàng yên tâm… ta sẽ nhân dịp này giúp nàng ra khỏi cảnh cung cấm, cho nàng một danh phận… Phủ của ta vốn là chỗ nhiều giai nhân tài tử qua lại, cũng nhiều danh tướng lai vãng, nàng ưng ai, ta sẽ tìm cách gả nàng cho họ. Làm thiếp của ta làm chi cho phí hoài một kiếp giai nhân! Bằng Cơ quỳ xuống, níu tay áo Thiều: - Thiếp xin tướng quân, đừng đuổi thiếp đi như vậy… Thiếp nguyện cả đời này theo tướng quân, bất kể đại vương và vương phi có thúc ép thiếp ra sao… Thiều lắc đầu đỡ Bằng Cơ dậy: - Ta và nàng là tình tri âm tri kỷ, vậy thôi, cùng nhau ngắm hoa thưởng nguyệt, xướng thơ gẩy đàn cho qua cơn hứng thú… Còn kết duyên cầm sắt thì ta cho rằng không phải kế lâu dài. Lòng ta bấy lâu đã nguội lạnh, tủi hổ cho nàng lắm… Thiều đỡ Bằng Cơ lên giường. Bàn tay nàng vòng qua cổ Thiều, muốn ôm Thiều vào lòng. Thiều nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, mỉm cười: - Cả ngày nay nàng đã mệt mỏi rồi… Nàng nghỉ ngơi đi! Từ nay nơi này là khuê phòng của nàng. Bằng Cơ kinh ngạc tròn mắt nhìn Thiều. Nàng không hiểu tại sao Thiều không còn cái vẻ ngây ngất và mê đắm trước nàng như trong bữa tiệc rượu tại phủ Kiến Nhạc hầu. Thiều lỡ tay khép cánh cửa mạnh. Tiếng “cạch” khô khốc, dứt tình. Bằng Cơ vò xé chăn nệm, nức nở không nói nổi nên lời. Thiều rời phòng Bằng Cơ đi đến thư phòng, ngồi tựa xuống ghế thở hổn hển. Chàng cảm thấy mệt mỏi với biến cố này hơn cả mưu đồ tranh quyền đoạt vị. Thiều thở phào một tiếng vì đã có thể dễ dàng nói lời dứt tình với Bằng Cơ. Giá như Bằng Cơ đong đưa như Tuyên phi thì Thiều cũng dễ dàng chơi đùa với nàng ấy, nhưng chính bởi Thiều biết rằng nàng cũng đã xiêu lòng trước chàng, nên càng phải dứt tình. Tình yêu lại đan xen với những âm mưu triều chính, lúc nào tình thật, lúc nào tình giả, chàng không thể nào lường đoán được. Nếu phải lường đoán thì cơn hứng thú đã tiêu tan. Với chàng, tĩnh lặng là đã quá đủ rồi. Hoan lạc chỉ như một cơn cuồng điên bất chợt để lệch khỏi con đường đã chọn, một chút lạc lối cần thiết nhưng không thể cứ thế dễ dàng nhắm mắt bước bừa. Huống hồ, chàng gánh trọng trách trên người, nên nếu có hoan lạc thì chỉ có thể hoan lạc trong cô tịch mà thôi. Đêm khuya lắm rồi, Thiều muốn rời khỏi phủ để đi dạo trên những con phố vắng người. Kinh thành có giờ giới nghiêm, người bình thường không được phép đi lại vào buổi tối. Nhưng với chức phận đô chỉ huy sứ, chàng có thể đi bất cứ đâu chàng muốn, kể cả xông thẳng vào hoàng cung. Thiều lững thững thả ngựa trên đường. Ngựa lững thững bước trong sương. Áo hồ cừu trắng, ngựa cũng trắng, sương cũng trắng, chỉ ánh đèn le lói. Thiều cảm thấy mình như bóng ma đang dạo qua khắp kinh thành. Ngày thường, chàng cũng thấy mình giống một bóng ma, theo dõi tất cả, quan sát tất cả, nhưng nhìn mọi sự trôi đi mà chẳng thể cứu vãn. Thiều chợt thoáng thấy có bóng người lén lút chạy trong sương, khuất vào trong một con hẻm. Thiều vội nhảy xuống ngựa, thổi tắt đèn. Chàng nhẹ bước lần theo bóng đen. Bóng đen men theo tường gạch, đi về phía Đồng Xuân, rồi dừng ở cửa một căn nhà. Căn nhà tuy không quá lớn nhưng có vẻ cũng là người có của, tường cao cửa vững. Bóng đen gõ cửa, một người hé mặt ra mở. Qua ánh đèn lồng lờ mờ treo ở cửa, Thiều nhận ra đó là Nguyễn Hữu Chỉnh, gia thần của Huy quận công. Nguyễn Hữu Chỉnh vẫn học theo lối của Nguyễn Khản, cũng phong lưu, cũng khuệnh khoạng, cũng nuôi con hát trong nhà, cũng mở tiệc rượu khoản đãi nho sinh. Nếu Khản được mệnh danh là “phong lưu đại thần” thì Chỉnh cũng được gọi là “phong lưu gia thần”. Nhiều người còn đồn rằng tài văn thơ của Chỉnh hơn hẳn Nguyễn Khản, chẳng qua là thua Khản ở gia thế nên danh phận và công danh không bằng. Nguyễn Hữu Chỉnh là một trong số những người Thiều để ý đặc biệt, vì Thiều nhận ra Chỉnh không phải chỉ là kẻ cam phận làm người hầu hạ dưới trướng Huy quận công. Nay Chỉnh lại thậm thà thậm thụt thế kia, ắt là có mưu đồ khác. Thiều phi thân qua bức tường, nhẹ như chim én. Chàng len lén đến gần căn phòng sáng đèn. Thiều có thể nhận ra giọng xứ Nghệ của Chỉnh đã tập theo giọng bắc, lại nghe thấy tiếng của người lạ vừa có âm của đàng trong lại pha chút sắc vùng Lưỡng Quảng. Thiều nhíu mày, cố căng tai mà lắng nghe tiếng rủ rỉ của họ. Người lạ nói: - Từ sau khi từ biệt, chúa nhà tôi vẫn có lòng thương nhớ tiên sinh. Nay chúa nhà tôi muốn sớm ngày tiến quân ra bắc, liệu có được chăng? Chỉnh đáp: - Lê triều đã thối nát lắm rồi, Trịnh Sâm ngày một già yếu, Huy quận công hữu dũng vô mưu, nhưng đám thần tử thì vẫn còn trung thành lắm. Nếu chúa thượng không giương cao lá cờ phù Lê thì không dễ dàng gì tiến quân ra bắc. Thiều đứng ngoài thầm nghĩ: “Ta đọc tin báo từ chiến trận thấy Nguyễn Hữu Chỉnh đến làm thuyết khách để dụ Nguyễn Nhạc chúa của Tây Sơn quy hàng. Nguyễn Nhạc liền bị thuyết phục. Ta tưởng hắn tài hoa, khí phách thế nào, hóa ra là hứa hẹn cõng rắn cắn gà nhà!” Người lạ lại hỏi: - Danh sĩ Bắc Hà có mua chuộc được không? - Tùy người! – Chỉnh thủng thẳng đáp – Biết được kẻ nào cần gì, cho chúng cái đó thì mua chuộc được thôi. Tiền không phải thứ chính! Thiều tiếp tục nghe hai người trò chuyện một hồi về các danh sĩ ở kinh kỳ. Chỉnh tuyệt đối không nhắc đến tên Thiều, Thiều cười mỉa trong lòng. Rồi Thiều lại nghe người lạ dặn dò Chỉnh: - Các phường buôn Minh Hương vẫn vào thành làm ăn thuận lợi chứ? Phải cố giữ cho họ an toàn làm ăn trong thành. Việc lớn thành hay không, chính là nhờ họ đó! Thiều nuốt nước bọt, bặm môi tự trách bản thân: “Từ sau trận chiến với Tây Sơn ấy, các phường buôn Minh Hương vào kinh thành đột nhiên đông lên. Ta cũng thấy lạ, nhưng không thể ngờ được rằng đó là cách người của Tây Sơn trà trộn. Huy quận công tham lam, chỉ thích nuôi đám con buôn để đánh thuế, ăn của đút, chẳng hề biết Nguyễn Hữu Chỉnh dâng kế ấy là để mở đường cho Tây Sơn do thám. - Các phường buôn của Minh Hương đều đã yên vị ở Hàng Đào, Hàng Lam… Hầu hết là các hàng bán vải, bán trà, làm ăn sầm uất, vương tôn công tử, phu nhân tiểu thư gì gì đó đều thích qua lại để may áo thưởng trà, chẳng ai nghi ngờ gì cả. Gà gáy báo canh tư. Trời tờ mờ sáng nhưng do sương mù nên vẫn mờ mịt. Thiều không thể lộ liễu nấp ngoài cửa sổ thế này, nên đành trèo tường ra ngoài, bỏ mặc câu chuyện còn dang dở. Người khách lạ không bước ra khỏi nhà của Chỉnh, mà có mặc áo người hầu trà trộn ra ngoài đi chợ thì Thiều cũng không thể dễ dàng nhìn ra được. Nhưng bằng ấy tin tức là quá đủ. Mối nguy này chưa yên thì mối nguy khác đã ập tới. Thiều ngẩng cổ nhìn lên trời sương mù mịt. Chẳng hiểu mọi sự sẽ xoay vần đến đâu nữa. Cả đêm đứng dưới sương, chàng thấy trong người cóng buốt. Từ sau lần bị trúng độc, chàng không còn giỏi chịu dầm dãi nắng mưa như trước nữa. Và cũng đã mệt rồi. Chàng thấy chóng mặt không đứng vững, phải chống tay vào bức tường lần về chỗ con ngựa trắng còn đứng đợi. Thiều trèo lên ngựa, thúc ngựa đi. Con ngựa không chịu bước. Chàng thấy quanh mình trắng xóa, mơ màng, chao đảo. Gục xuống lưng ngựa, tay vẫn cầm cương. Tay cương của chàng cũng lỏng dần, ngã bịch xuống đất. Con ngựa hí lên hoảng sợ như muốn gọi người tới cứu chủ.