← Quay lại trang sách

Chương 26 Phượng hoàng điếm

Phượng Hoàng điếm nằm cuối Hàng Đào, giao với Hàng Lam. Hàng Lam nổi tiếng với các loại nhiễu, vóc màu xanh lam, nên mới có tên như vậy. Phượng Hoàng điếm ở tầng một là cửa hiệu vải, còn ở lầu trên là quán trà. Khách khứa tới Phượng Hoàng điếm cũng không quá đông, nhưng không gian lại rất rộng. Thiều nhìn lướt qua số vải vóc trong điếm rồi gật gù: - Không tệ không tệ… ông chủ của Phượng Hoàng điếm quả là biết làm ăn, có được cơ ngơi bề thế như thế này! Ông chủ Phượng Hoàng điếm lên tiếng, giọng lơ lớ tiếng Quảng Đông lại pha chút giọng Đàng Trong: - Dạ, cảm tạ đại nhân… Là phúc phận của Tĩnh Đô vương, chúng tôi mới có được cơ ngơi như thế này ạ! Thiều đi lên lầu hai của Phượng Hoàng điếm. Hai nhóm khách đang tụ tập ở đó vội rời khỏi chỗ ngồi, nép mình chào. Thiều cúi đầu chào họ rồi đi ra bao lơn nhìn xuống phố. Từ bao lơn, Thiều có thể nhìn thấy mọi sự dọc con phố nhỏ nối Hàng Đào và Hàng Lam, lại có thể nhìn ra Đồng Xuân. Thiều mỉm cười với ông chủ: - Ồ, hiếm khi tìm được chỗ uống trà tao nhã như thế này giữa khu chợ. Ta cũng muốn thử trà của Phượng Hoàng điếm. Thiều giao lại công việc cho phó tướng thu xếp, rồi cho phép những người khách ở đó ngồi xuống uống trà như trước khi Thiều đến. Ông chủ cười gượng gạo nhưng vẫn tươi roi rói, nét mặt rạng ngời. Thiều nhìn lướt qua là biết tâm ý của hắn. Hắn vốn chẳng muốn tiếp Thiều một chút nào. Thiều ném một túi tiền xuống bàn: - Pha cho ta một ấm trà thượng hạng của Phượng Hoàng điếm, chọn cho ta tấm vải màu lam nhã nhặn và một tấm màu đỏ. Ta muốn ngồi đây thưởng trà. Ông chủ cứ làm việc của mình đi, không cần phải ngồi tiếp chuyện ta. Ông chủ lui xuống dưới. Thiều ngồi xuống ghế ở ngoài hiên, tay tựa bao lơn, thư thái ngắm phố phường tấp nập bên dưới. Một ấm trà Long Tỉnh được đưa lên cho Thiều thưởng thức. Tiểu nhị trong Phượng Hoàng điếm không phải người Tàu mà là người Đàng Trong, khuôn mặt vuông vức, bàn tay to bản. Thiều ghé mắt thấy trên mu bàn tay có vết sẹo, trong bàn tay có vết chai, bước đi vững chãi, tất cả đều cho thấy đó là người luyện võ. Tiểu nhị lóng ngóng rót trà, Thiều lắc đầu nhíu mày rồi nói: - Không cần đâu, cứ để mặc ta! Ngươi lui ra đi! Tên tiểu nhị lui ra, cũng không quên đưa mắt nhìn Thiều e ngại. Ngồi cùng Thiều có hai nhóm khách. Hai nhóm khách này có vẻ đều là người đàng trong. Dù họ nói nhỏ nhưng ngữ âm chào hỏi của họ không thể giấu được. Chẳng rõ câu chuyện trước khi Thiều tới là như thế nào, nhưng từ lúc Thiều cho phép họ tiếp tục trò chuyện thì lại có vẻ qua loa. Thiều không lộ vẻ gì là để tâm tới họ. Chàng nhăn mặt khi đưa trà lên mũi ngửi. Mùi trà vẫn còn ngai ngái. Thiều mở nắp ấm trà, nhìn lá trà. Nước trà khi rót ra chén có sắc xanh hơi vàng, đích thị là loại Sư Phong Long Tỉnh trà, loại trà thượng hạng ở Tây Hồ, Chiết Giang. Sư Phong Long Tỉnh trà là loại trà được trồng ở núi Sư Tử trong khu vực Tây Hồ. Trà này vốn có hương thơm đặc biệt, hơn hẳn các loại Long Tỉnh khác, Thiều vẫn thường xuyên nhờ người sang tận Chiết Giang để mua, trước khi trà được đưa vào cung tiến cống cho Càn Long. Loại trà này, kể cả là loại thấp cấp, cũng không có mùi ngái như thế này. Đây hẳn là trà giả, sử dụng màu nhuộm để làm mạo sắc trà Sư Phong Long Tỉnh. Thiều bực bội, đập tay xuống bàn: - Hay cho ông chủ Phượng Hoàng điếm, khinh dân Đại Việt ta không có ai biết thưởng trà hay sao! Thiều cầm cả ấm trà, từ bao lơn, ném xuống trước cửa tiệm. Ấm trà vỡ tan tành khiến tất cả những người quanh đó đều giật mình. Thiều từ trên tầng, quát vọng xuống: - Mau bao vây Phượng Hoàng điếm, đưa tất cả những người liên quan về phủ tra xét! Hai nhóm khách nghe vậy, giật này mình, mỗi người lôi từ tay nảy ra một thanh đoản đao, xông về phía Thiều. Thiều né người, rút kiếm. Người đàng trong có thân thủ vững chãi, mỗi đòn ra đều uy lực hơn hẳn võ đàng ngoài. Thiều tuy là con nhà võ, vẫn chăm chỉ luyện tập, nhưng xưa nay chưa từng giao đấu với kẻ địch đông, nên có phần không quen. Chàng chủ yếu chỉ né tránh hoãn binh để đợi quân đội đến. Một toán quân của Thiều xông vào trong điếm, một toán khác bao vây toàn bộ khu chợ, ngăn không cho ai được qua lại. Ông chủ Phượng Hoàng điếm không rõ đã lủi mất từ khi nào. Lính đến giải vây cho Thiều, Thiều rảnh tay rút lui khỏi điếm, dẫn người đi tìm tay chủ. Thiều đưa mắt về phía Đồng Xuân, đó là hướng nhà riêng của cống Chỉnh. Thiều ra hiệu cho tốp lính đi theo chàng tới nhà Chỉnh. Vừa mới vào đến khu Đồng Xuân, gần hồ Thái Cực, Thiều đã thấy Nguyễn Hữu Chỉnh tất tả dắt một con lừa chở bao tải đi đến. Chỉnh gặp Thiều, bèn thi lễ, rồi nói: - Thưa tướng quân, Chỉnh tôi vừa nghe tiếng quan binh thì thấy có kẻ gian xông vào nhà tôi để lẩn trốn, hắn uy hiếp tôi, tôi bèn một dao giết chết hắn. Nay xin được giao nộp xác hắn cho tướng quân! Thiều không giấu được sự ngạc nhiên, chàng chẳng thể ngờ được Chỉnh lại là kẻ hành sự dứt khoát như thế. Thiều giở bao tải xác ra, liền nhận ra ngay lập tức đó là ông chủ của Phượng Hoàng điếm. Mắt hắn vẫn trợn tròn, toàn thân máu me đầm đìa. Theo như Bằng Cơ kể, hắn vẫn thường rót rượu mời Chỉnh ra chiều rất thân tình, ấy thế mà khi cần ra tay đẫm máu, Chỉnh lại chẳng cần đắn đo suy nghĩ. Thiều cúi đầu: - Xin cảm ơn tiên sinh đã hỗ trợ! Thiều ra lệnh cho lính đưa xác ông chủ Phượng Hoàng điếm đi, rồi cũng quay lưng bỏ mặc Chỉnh giữa phố. Chỉnh thầm trách trong bụng: “Ta đã giúp ngươi bắt gian tế, thế mà chẳng thèm cảm ơn một lời! Để xem ngươi cao ngạo được bao lâu nữa?” Đột ngột, Thiều quay lại, hỏi: - À, ta quên mất… giữa tiên sinh và Phượng Hoàng điếm có quan hệ gì không? Tại sao lại hắn lại chạy đến nhà tiên sinh? Chỉnh đương nhiên đã có chuẩn bị cho sự truy hỏi này, đáp không chớp mắt: - Ta và hắn gặp nhau mấy lần ở Cổ Nguyệt lâu nhà tướng quân, cũng có trò chuyện mấy lần. Hắn ngưỡng mộ Bằng Cơ phu nhân lắm, nhưng bây giờ tướng quân truy đuổi hắn, hắn chẳng lẽ lại chạy tới Cổ Nguyệt lâu để trốn. Nhất thời hoảng loạn, chỉ bạ ai người quen gần chỗ hắn thì hắn lao tới thôi! Thiều cười khẩy rồi quay ngoắt bỏ đi. Chỉnh là kẻ tâm cơ, nhìn điệu cười của Nguyễn Gia Thiều, lòng nhen lên sự bất an. Ở đất kinh kỳ, khiến Chỉnh ghen tị nhất chính là Thiều, mà khiến Chỉnh cảm thấy khó lường nhất cũng chính là Thiều. Chỉnh về nhà riêng tắm rửa sạch sẽ, thay y phục, rồi lên xe ngựa tới phủ của Huy quận công. Từ sau khi Việp quận công Hoàng Ngũ Phúc qua đời, Huy quận công Hoàng Đình Bảo theo đúng tập tước, kế thừa mọi quyền lực của họ Hoàng. Huy quận công và Nguyễn Hữu Chỉnh là do một tay Việp quận công đào tạo. Bảo thân là kẻ võ biền, nhưng từ nhỏ được nuôi dạy phải biết dùng mưu ma chước quỷ, nên sớm cũng thành một tay gian hùng. Bảo rất thân với Chỉnh, thường nhờ Chỉnh bày mưu tính kế. Dưới trướng của Hoàng Ngũ Phúc, Chỉnh được tin dùng một phần thì dưới trướng của Bảo, Chỉnh càng có vị thế cao. Mọi đệ trình của Chỉnh đều được Bảo phê duyệt, nên những dàn xếp triều chính của họ Hoàng thực chất chính là dàn xếp của Chỉnh. Chính Chỉnh đã bày mưu cho Bảo móc ngoặc với đám lái buôn để gây dựng thế lực, chờ đợi cơ hội hạ bệ họ Trịnh. Họ Trịnh nhờ lái buôn mà giàu có và quyền thế, nên Chỉnh khuyên Bảo gây dựng thế lực lái buôn của riêng mình từ những kẻ mới, những kẻ chưa từng được hưởng ân uy của họ Trịnh. Mấy lần đem quân nam tiến, Nguyễn Hữu Chỉnh thay mặt họ Hoàng đã dần tạo được vây cánh lái buôn của mình, mà Phượng Hoàng điếm là một trong số đó. Chỉnh báo cho quận Huy tình hình ở Hàng Đào, quận Huy kinh hãi: - Nguy to, để cho Nguyễn Gia Thiều động vào đám lái buôn, thế nào cũng ra lắm việc rườm rà! Chỉnh nói tiếp: - Lúc này, nếu đại nhân uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục đại vương thu hồi lại quyền lực của hắn thì may ra có thể ngăn chặn… Huy quận công lắc đầu: - Không dễ vậy đâu… Gần đây, không hiểu vì lẽ gì, đại vương tin dùng hắn hơn hẳn ta… nếu cứ thế này, hắn sẽ được phong tước hầu, rồi đến quận công, binh quyền rồi hắn cũng dần dần thao túng… Huy quận công đứng bật dậy, đi đi lại lại: - Trừ phi… trừ phi… Hoàng Đình Bảo hỏi giật Chỉnh: - Ngươi có chắc chắn rằng tất cả những kẻ tham gia lần nam chinh đợt đó đều đã chết vì căn bệnh lạ ấy? Chỉnh tái mặt: - Ông định dùng hạ sách ấy sao? Sẽ nguy hiểm lắm… Huy quận công thở dài: - Chẳng phải năm đó, chính nhờ bệnh dịch này mà diệt trừ được Xuân quận công và Bùi Thế Đạt à! - Nhưng bây giờ dường như chưa đến lúc! Quyền lực của họ Hoàng giờ còn chưa vững, nếu vội vã e rằng hỏng đại sự! Hoàng Đình Bảo hậm hực: - Có gì mà vững với chả chưa vững! Lũ người văn nho các ông suy tính quá nhiều! Trịnh Sâm bây giờ như ngọn đèn trước gió mà thôi, phủ họ Trịnh đều do Tuyên phi nắm trong tay. Đám quân Tam phủ chẳng qua chỉ là lũ tham tàn, cho ăn thì theo. Vua Cảnh Hưng có gan quản sao? Ta có phế họ Trịnh, mở ra vương phủ họ Hoàng thì ông vua già ấy cũng chỉ cắn răng viết chiếu chỉ phê duyệt chứ còn dám làm gì hơn. Để lâu sinh biến, vài năm nữa thằng Cán lớn lên, sẽ như thằng anh nó, càng khó kiểm soát. Nòi giống họ Trịnh thảy đều thế cả! Nguyễn Hữu Chỉnh thở dài: - Việc này tôi đã có sự chuẩn bị, cướp quyền bây giờ thì dễ chỉ e giữ quyền lại mong manh! Mầm dịch bệnh vẫn còn đó, chỉ cần ông đừng làm hỏng việc thôi!