Chương 28 Cái chết của Trịnh Sâm
Trịnh Sâm mở mắt tỉnh dậy trong căn phòng vắng, thân thể rã rời, chân tay buông xuôi không muốn nhấc lên. Lần đầu tiên Sâm thấy mình bất lực đến thế… Ngài cảm nhận cái chết đang đến rất gần, gần lắm… - Tuyên phi… Huệ… nàng ở đâu… Sâm thều thào. Chẳng ai nghe thấy lời Sâm. - Nguyễn Khản… Nguyễn Khản… Vẫn chẳng ai đáp lời. Sâm nằm im hồi lâu. Gió thoảng thổi qua. Những tấm rèm đung đưa nhè nhẹ. “Thế cục này do ai bầy ra? Ta như đèn cạn dầu rồi. Trước khi đổ bệnh, ta vẫn còn đang ôm Cán, chơi với nó… Sao nó yếu ớt quá… Tại sao ta lại mang bệnh nặng thế này?” Những hình ảnh mơ hồ lướt qua. Đầu tiên là những gương mặt. Thái tử Duy Vỹ nhợt nhạt. Hoàng Ngũ Phúc gào thét: “Giết Nguyễn Gia Thiều! Giết Nguyễn Gia Thiều!”. Và Thiều, nét mặt lạnh lùng, tay ôm đàn, ngã dần xuống đất. Nguyễn Khản đang nghiêng ngả trận say. Gương mặt của nàng Huệ mờ mờ không rõ, chỉ có tiếng đinh đinh đang đang của lục lạc. “Tại sao ta lại mê đắm nàng Huệ đến thế? Có đáng không? Mỹ nhân đâu thiếu, nhưng nàng ấy, sao mê hoặc đến thế! Ta không thể nắm bắt, không thể chinh phục nàng ấy! Một nụ cười của nàng ấy khiến ta hưng phấn! Một giọt nước mắt của nàng ấy khiến ta đau lòng!” - Tuyên phi… Thều thào vài tiếng, rồi không thể nghe thấy tiếng mình thêm nữa. “Ta sắp chết rồi sao?” Ngọc Lan loáng thoáng sau tấm rèm. Bóng mờ mờ như trong giấc mơ trưa chập chờn. - Ngọc Lan… Nước mắt của quận chúa tuôn hai hàng: - Phụ vương… con nhớ phụ vương… Sao phụ vương lại gả con đi… Con muốn được ở bên phụ vương! Thấp thoáng sau lưng Ngọc Lan là Trịnh Tông. Tông chĩa kiếm tiến lại gần Sâm, nét mặt giận dữ, sát khí bừng bừng. - Con không hiểu… vận mệnh con không đủ… làm chúa là họa sát thân… - Sâm lẩm bẩm. “Vận mệnh rốt cuộc là gì?” Trịnh Sâm tự hỏi bản thân “Vận mệnh đã cho ta một đời lừng lẫy, một đời sảng khoái. Có hồng nhan tri kỷ! Có anh em! Chả hơn người lắm ư?” Sâm muốn vung tay đập mạnh nhưng tay chân đều đã tê liệt. “Vận mệnh cái con tiều! Tất cả là do ta cố gắng mà đoạt lấy. Cố gắng gạt hết những kẻ ngáng đường. Cố gắng để trổ tài với thiên hạ. Ngay cả cái cơ may đầu thai làm một vương tử cũng nhất định là do ta cố gắng. Nào ai có thể sắp đặt cho ta!” Đặng Thị Huệ thướt tha đi vào. Vẫn tiếng đinh đinh đang đang. Nàng Huệ đứng nhìn Sâm, ánh mắt xa lạ. - Tuyên … phi… - Sâm nói không ra hơi. Nàng Huệ mỉm cười: - Đại vương, đây là chiếu nhường ngôi cho thế tử Cán… thiếp đã soạn cả rồi! Ấn cũng đã đóng rồi! Sâm há hốc mồm: - Ta còn chưa chết? Nàng đã định mưu tính thoán ngôi ư? Nàng ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Sâm: - Mệnh đại vương đã tận rồi, còn níu kéo vương vị mà làm gì… Loáng thoáng trong tâm trí của Tĩnh Đô vương hiện lên đêm tiệc Khán Xuân năm đó. Nàng Huệ và Hoàng Đình Bảo đã liếc mắt đưa tình nhau. Sâm thốt hãi chợt nhận ra: - Là nàng… và quận Huy… Mắt Sâm đỏ hoe tia máu, mắt muốn ứa ra mà không thể. Toàn bộ cơ thể của ngài đã khô đét, không còn cảm thấy máu, không cảm thấy da thịt, xương cốt cũng không tồn tại. - Ta… đã… nuôi… ong tay áo… rồi… Nàng Huệ cười khẩy: - Đại vương một đời mưu lược, sao lại có suy nghĩ ngây thơ thế! Trò đời phò thịnh chẳng phò suy! Từ ngày đại vương không cứu nổi em trai thiếp khỏi cảnh lưu đày thì đại vương đã suy lắm rồi! Đại vương không dám giết vương tử Tông thì đại vương đã suy lắm rồi! Mẹ con thiếp, nếu không tìm cách có được quyền lực, chẳng phải sau khi đại vương về với tiên tổ, thì cũng bị bồi táng theo hay sao? - Ta đã một mực yêu thương nàng… Sao nàng có thể… Nàng Huệ bĩu dài môi chì chiết: - Yêu thương ư? Thiếp chẳng qua chỉ là vật mua vui của đại vương. Còn làm đại vương vui thì đại vương sủng ái, đại vương hết vui thì thiếp còn chẳng bằng một điệu nhạc của Nguyễn Gia Thiều. Khi cần, đại vương có thể giết thiếp để bảo toàn quyền lực của mình. Hôm nay thiếp được ân sủng, ngày mai đại vương có thể chẳng còn nhớ đến thiếp. Nhưng ông trời thương thiếp, không để đại vương sống được tới cái ngày có thể ruồng bỏ thiếp! - Ông trời ư… ông trời hay là Hoàng Đỉnh Bảo? – Trịnh Sâm cười chua chát. Nàng Huệ tiếp lời: - Là Hoàng Đình Bảo hay ai cũng thế cả mà thôi! Cán nhi vẫn là nòi giống họ Trịnh, thiếp còn thì họ Trịnh còn. Hoàng Đình Bảo nếu không phò tá Cán nhi nữa, thì với thiếp hắn cũng không có giá trị! Trịnh Sâm bị chẹn lại ở cổ, không thể thở được. Nỗi đau đột ngột này đẩy Sâm vào sự chán ghét tột độ. Hóa ra, đến lúc này, ngài vẫn không thể tìm được ai chân tình với ngài. Cuộc tranh giành quyền lực hóa ra kết quả là như thế sao? Vô nghĩa thay! Tất thảy dinh thự này ngài đâu có thể mang theo. Thứ duy nhất có thể mang theo chính là nỗi đau này, sự cô quạnh này. Trịnh Sâm bật cười. Cười ha hả. Cười sặc khí. Khối khí bị chẹn lại. Ngài nấc lên ba tiếng, mắt vẫn trừng trừng về phía Đặng Thị Huệ. Nàng Huệ giật mình lùi lại một bước, rồi len lén thò tay, vuốt mắt Sâm xuống. Nàng giữ chặt hai mí mắt ngài, chỉ sợ buông ra thì hai con mắt ấy lại mở ra trừng trừng. - Lão già này! Đến chết vẫn còn biết dọa người! Đã chết rồi, có định làm ngạ quỷ dọa ta thì ta cũng chẳng việc gì phải sợ. Lúc sống đã bị ta thao túng, chết rồi thì làm được cái nỗi gì! Đặng Thị Huệ nhấc tay lên, phất ống tay áo, bước khỏi cửa. Nước mắt đã ròng ròng từ lúc nào. Nàng liêu xiêu, tay cầm tờ di nguyện, ngã sấp ngã ngửa xuống đất, khóc rống lên: - Đại vương… đại vương đã băng hà rồi… Đám cung nữ và thái giám cũng khóc rống lên theo, rộn cả vương phủ vốn ngày thường uy nghiêm. Hoàng Đình Bảo tất tả chạy vào, quỳ xuống không ngẩng đầu dậy: - Đại vương… Sự nghiệp còn dang dở… đại vương lại nỡ ra đi… Giang sơn này biết để cho ai đây!