← Quay lại trang sách

Chương 29 Nàng Hoan

Từ sau khi Trịnh Tông bị giam lỏng ở Tử Trầm Sơn, nàng Hoan cũng bị phế đến đó cùng con trai. Là họa nhưng thực ra lại là phúc. Nếu không có cái họa ấy, nàng chẳng có cơ hội được gần con trai đến thế. Trịnh Tông đã đến tuổi trưởng thành, càng lúc nàng càng cảm thấy con trai trượt dần khỏi tay mình. Nhưng nàng cũng không cam tâm nhìn con trai mình phải chịu cảnh giam cầm, và càng không cam tâm hơn khi thấy mẹ con Tuyên Phi được đắc ý. Trịnh Tông, dưới con mắt nàng đến nay vẫn là đứa trẻ đơn thuần, dễ buồn vui, dễ nóng giận, cũng dễ nản chí. Nỗi hận bị giam cầm lớn như thế, nhưng Trịnh Tông lại chẳng có ý muốn phục thù, chỉ cam phận trong cảnh này. Đây chính là điểm nàng Hoan không ưng nhất ở người con trai duy nhất của mình. Lớn lên trong vương phủ, vậy mà Tông vẫn không chịu hiểu rằng triều đình chính là một chiến trường, nếu không tiêu diệt kẻ địch thì sẽ bị kẻ địch tiêu diệt mình. Cả ngày Tông chỉ nằm dài trong phòng, nhẩn nha ngâm vài câu thơ. Còn nàng Hoan thì phải chạy tất tả ngược xuôi lo lót với lũ lính tam phủ. Lính tam phủ vốn là đồng hương xứ Thanh Nghệ với nàng, nên câu chuyện chẳng khó khăn gì để thân tình. Hàng ngay phục vụ rượu chè cho chúng, nàng biết chúng cũng chẳng ưa gì mẹ con Đặng Thị Huệ. Từ ngày chị em nàng Huệ được sủng ái, vẫn có ý coi thường dân Thanh Nghệ. Đặng Mậu Lân vẫn thường rêu rao sẽ có ngày dẹp sạch lính tam phủ. Những chuyên xung đột nhỏ nhặt hàng ngày, Tĩnh Đô Vương vốn không hề để tâm đến nhưng cũng do đó mà mâu thuẫn giữa hai bên càng gay gắt. Quân Tam Phủ nổi tiếng hung tàn, nhà họ Đặng cũng chẳng phải loại vừa. Đám lính tam phủ ngày càng mải lo chè chén, chẳng quan tâm đến việc canh giữ Trịnh Tông, nên Trịnh Tông cũng được thoải mái hơn. Nàng Hoan càng có cơ hội lăng xăng quan hệ với quan lại địa phương để làm hậu thuẫn cho mình. Nguyễn Khản đến Tử Trầm Sơn thấy cảnh tượng lũ lính tam phủ ăn uống chè chén bê tha, lòng thấy khó chịu. Lính tam phủ quen thói quê mùa, ăn uống vứt đồ lênh láng, rượu say lè nhè chửi đổng, làm mất hết vẻ phong nhã của hành cung Tử Trầm do Khản một tay sắp xếp. Một tên lính lè nhè, chĩa giáo định ngăn Khản. Khản bực bội gạt tay, tên lính ngã bổ nhào. Nàng Hoan đon đả từ bên trong bước ra: - Đại nhân… lâu không thấy đại nhân tới… cứ ngỡ rằng ông đã quên mẹ con ta rồi! Nguyễn Khản nghiêm giọng: - Phu nhân đưa tôi đến gặp thế tử có việc gấp! Nàng Hoan lắc đầu: - Thế tử không được quyền gặp ai hết! Khản trừng mắt: - Ngay cả ta mà cũng dám ngăn cản hay sao? Nàng Hoan “hừ” một tiếng: - Ông vội vội vã vã chẳng có quân lính hộ vệ, cho thấy tới đây là việc phi pháp! Tại sao tôi phải nghe theo? Khản không khỏi kinh ngạc trước thái độ của nàng Hoan. Trước kia, chính Khản đã dăm lần bảy lượt tính kế cho nàng Hoan, cũng chính nhờ mối quan hệ với Khản mà Trịnh Tông được Nguyễn Gia Thiều cứu cho một mạng, người đàn bà này thật không biết đúng sai. Nguyễn Khản trợn mắt, gằn giọng: - Là việc hệ trọng! Mẹ con ngươi không muốn sống nữa sao? Nàng Hoan ngần ngừ. Nàng không muốn Khản có cơ hội tiếp xúc với Trịnh Tông. Mọi sự nàng đã sắp xếp theo ý nàng. Thêm người thêm ý, chẳng hay ho gì! Nguyễn Khản trong lúc cấp bách này, chẳng còn để tâm đến phong thái với lễ nghi nữa, gạt phắt nàng Hoan xông vào phòng riêng của Trịnh Tông. Nàng Hoan tất tả chạy theo níu áo nhưng Khản vẫn lạnh lùng bước. Nàng Hoan lớn tiếng gọi: - Quân đâu… Khản trừng mắt: - Bà dám gọi? Khản giơ thanh kiếm ra trước mặt nàng Hoan: - Đã gấp gáp, ta không muốn có việc dư thùa! Khản quay ngoắt lưng đi, nàng Hoan ngậm miệng đi theo vào phòng Trịnh Tông. Trịnh Tông đang nằm khểnh trên sập, thấy Nguyễn Khản đẩy cửa xông vào bèn bật dậy. Khản nhìn Trịnh Tông, lắc đầu: - Bây giờ không còn là lúc nằm khểnh nữa! Mau, theo ta về kinh đô gấp! Trịnh Tông vẫn ngơ ngác chưa hiểu: - Nhưng thưa thầy, giờ con chỉ là tội nhân, không thể vào kinh thành! Khản trừng mắt: - Tĩnh Đô vương sắp mất rồi! Trịnh Cán sẽ lên thay, quyền lực sẽ rơi cả vào tay Hoàng Đình Bảo và Đặng Thị Huệ. Nếu an ổn, chắc chắn Tuyên phi sẽ đón Đặng Mậu Lân về kinh thành… Nhưng Cán tuổi còn nhỏ, triều đình chắc chắn hỗn loạn, đây là cơ hội! Nếu thế tử còn không nhanh rời khỏi đây, thì chắc chắn họ Đặng sẽ cho người truy giết thế tử để diệt trừ hậu họa! Trịnh Tông ngập ngừng: - Nhưng mà… chạy đi đâu mới được! Nàng Hoan chen vào: - Không việc gì phải chạy hết! – Nàng cao giọng mắng Khản – Các ông cứ về lo giữ cái ghế của mình đi! Mẹ con tôi tự có chỗ dựa dẫm! Khản nhíu mày nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trịnh Tông, rồi nhìn nét mặt điêu ngoa của Dương Thị Ngọc Hoan, bất giác nghĩ: “Trịnh Sâm không ưa bà ta, cũng có lý của Trịnh Sâm! Hừ! Kiểu này rõ ràng là đã có kế sách riêng, không muốn ta biết đây! Bà ta thì có kế sách gì mới được!... Không lẽ…” Khản gật đầu, thở dài một hơi: - Ta hiểu rồi! Khản quỳ xuống trước Trịnh Tông: - Thế tử! Vương phi đã có kế hoạch riêng cho thế tử, vậy ta không can thiệp vào nữa! Nếu chẳng may việc thất bại, xin thế tử đừng cố chấp, hãy rời khỏi kinh thành, trốn vào rừng sâu, sống một đời an nhàn! Nếu… cũng chẳng may mà thành công, thì xin thế tử hãy khoan hồng với kẻ thù, suy nghĩ cho lợi ích muôn dân, và tuyệt đối cố đừng để kẻ khác thao túng! Trịnh Tông vội đỡ Khản đứng dậy: - Tại sao thầy lại nói với ta những điều này! Nguyễn Khản lắc đầu: - Mọi sự đã ở ngoài tầm kiểm soát của ta rồi! Không cố được nữa! Nguyễn Khản quay lưng bỏ đi. Trịnh Tông nhìn theo lưng Khản, lòng cảm thấy khó nghĩ. Cho đến giờ, Trịnh Tông vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếng nàng Hoan mờ mờ bên tai Trịnh Tông: - Mọi sự mẹ đã có sắp đặt, con đừng quá lo lắng! Rồi con sẽ kế thừa vương vị, kẻ thù của chúng ta sẽ phải trả giá! Những tủi nhục sẽ không còn nữa!