Chương 35 Vương phủ họ Trịnh
Quận Huy Hoàng Đình Bảo chấn chỉnh lại mũ giáp, lau lại thanh kiếm đã lâu ngày không sử dụng đến. Ngài đã ngủ quên quá lâu trong vòng tay của nàng Huệ, trong cơn say quyền lực, mà không nhận ra rằng tất cả những điều này chỉ là giấc mộng có thể tan biến bất cứ lúc nào. Tỉnh mộng rồi lại là một cơ đồ phải gánh vác, là tính mạng của người phụ nữ mà ngài vẫn ngưỡng mộ. Giang sơn và mỹ nhân là thứ vốn chẳng dễ để cướp, nhưng cướp được rồi lại tuyệt đối chẳng dễ gì để bảo toàn. Tiếng đám đông hỗn loạn như bầy ong vo ve ngoài phủ không dứt. Tiếng voi rống, tiếng ngựa hí, tiếng hò hét… không át được tiếng trống tim dồn dập trong lồng ngực quận Huy. Tính mạng e rằng khó bảo toàn, chỉ còn uy nghiêm là có thể cố mà giữ! - Huy quận công! – Quận Huy giật mình quay người lại vì nhận ra đó là giọng nói của Tuyên phi. - Tại sao lệnh bà còn ở đây? – Quận Huy không khỏi hoang mang. Tuyên phi thở dài: - Ta sẽ không đi! Ta không muốn trốn chui trốn nhủi, có chết cũng phải đường hoàng với địa vị của ta. Ta đã cho bà vú dẫn Cán nhi đi trốn rồi, còn ta sẽ ở đây cùng ông, đương đầu với mẹ con ả Hoan, xem ả có thể làm được gì! Huy quận công nắm chặt lấy tay Tuyên phi, run run cảm động: - Cảm ơn lệnh bà… đã ở lại cùng ta… Tuyên phi xoa xoa tay Huy quận công trấn an, nhẹ nhàng nói: - Bước ra khỏi căn phòng này, ta và ông sẽ không thể nắm tay nhau thế này được nữa! Chúng có thể giết chúng ta để đoạt quyền, nhưng không thể cho chúng cơ hội để hạ nhục danh phẩm của chúng ta! Huy quận công ứa nước mắt, gật gật đầu. Ngài khẽ hôn lên bàn tay của Tuyên phi, có lẽ đây sẽ là nụ hôn cuối cùng ngài dành tặng lệnh bà trong mộng của mình. - Đám hạ nhân sợ chết đã chạy cả rồi! – Tuyên phi nhếch mép – Chúng ta cùng ra điện tiếp đón mẹ con Trịnh Tông! Tuyên phi đi trước, quận Huy theo sau. Từng bước, từng bước không ra khỏi khuôn phép, nét mặt ngẩng cao. Xiêm y của Tuyên phi lộng lẫy hơn bao giờ hết, mỗi bước đi lại leng keng, leng keng tiếng chuông bạc nơi cổ chân thon nhỏ. Tuyên phi mỉm cười nhớ đến ngày đầu tiên lọt vào mắt xanh của Tĩnh Đô Vương chiều hôm ấy… Đời mỹ nhân, sống trong tột cùng sủng ái như thế cũng mãn nguyện rồi. Trong cơn sợ hãi, nàng đã từng nhen lên ý nghĩ chán nản với quãng đời này, nhưng cận kề cái chết, nàng lại thấy yêu từng khắc trôi qua trong kiếp sống phù phiếm ấy. Trịnh Tông bước vào uy dũng, ngực ưỡn kiêu hùng. Tuy nét mặt măng trẻ nhưng đôi mắt cương nghị nhìn thẳng, xoáy sâu vào quận Huy và phớt lờ Tuyên phi. Quận Huy lên tiếng: - Công tử sao không an phận ở Tử Trầm Sơn mà lại tới đây diễu võ dương oai như thế này? Trịnh Tông nhếch môi: - Ta muốn đòi lại những gì thuộc về ta! Tuyên phi đáp: - Điện Đô vương kế thừa vương vị theo đúng ý nguyện của tiên vương! Tiên vương từ lâu đã phế truất thế tử, vương tử lấy tư cách gì để tới đây đòi hỏi! Trịnh Tông giơ ngang thanh kiếm trong bao, nói: - Dù là ý nguyện của tiên vương, nhưng các ngươi gian phu dâm phụ, thao túng triều chính, làm ô uế thanh danh họ Trịnh, tân vương sao có thể ngồi vững trên ngai báu. Ta vốn là con cả của tiên vương, bị các ngươi hãm hại nên mới đành ôm nỗi oan ức ở Tử Trầm Sơn, nay đã đến lúc ta trở về để bảo vệ cơ nghiệp họ Trịnh! Nếu các ngươi quy hàng thì sẽ được toàn mạng! Điện Đô vương dù gì cũng là em trai ta, ta sẽ đối xử với em như các ngươi đối xử vậy! Tuyên phi cười mỉa: - Oan ức ư… Ngươi chỉ là đứa trẻ ranh, cũng có thể nói là oan ức! Nhưng mẹ của ngươi thì không… Ả ta trước nay vẫn ganh tị vì không được sủng ái dù đã trăm phương ngàn kế lấy lòng tiên vương. Ngươi chỉ là công cụ để ả trả thù, để ả tước đoạt quyền lực… Ngay từ khi mới ra đời, chẳng phải ngươi đã trở thành quân tốt trong tay ả hay sao! Ngươi, nếu không có ngươi, ả đâu có địa vị gì trong vương phủ, chẳng qua sẽ chỉ là tấm giẻ rách tiên vương chẳng may cầm nhầm trong một đêm mà thôi! Trịnh Tông bực tức thét lên: - Câm mồm! – Đoạn, toan rút kiếm ra chém – Không được hạ nhục thân mẫu ta! - Dừng tay! – Nguyễn Khản chẳng rõ từ đâu bước nhanh vào, nói như ra lệnh – Thế tử không được làm càn! Thế tử là bậc uy nghiêm, không thể vì nổi giận mà hành sự trái lễ! Huy quận công thấy Nguyễn Khản đi vào, cười đau khổ: - Ta và ông chẳng tranh chẳng chấp, chỉ là thờ chủ khác nhau, ý hướng khác nhau! Nay ta bại, ông thắng, thôi thì tùy ông định đoạt! Chỉ xin ông giữ lấy tôn nghiêm của Tuyên phi, đừng để kẻ khác hạ nhục lệnh bà! Một cánh quân của Nguyễn Bằng cũng ùn ùn kéo nhau vào điện, lăm lăm tay gươm tay giáo. Nguyễn Bằng sỗ sàng quát, chẳng nể nang gì Trịnh Tông và Nguyễn Khản đang đứng ở đó: - Chúng bay toàn phường gian phu dâm phụ, điêu ngoa dối trá, sâu dân mọt nước… lại dám trèo cao chiếm ngôi báu. Nay chúng ta vì đại nghĩa, sẽ trừ cái họa là các ngươi! Huy quận công nhìn Nguyễn Bằng không tránh khỏi bực bội, quát lên: - Hỗn xược! Mày là thằng nào mà dám vênh vang ở đây! Nguyễn Bằng vẫy tay. Năm tên lính đứng gần hắn chen lấn xông lên, xiên mũi giáo xọc thẳng vào cổ Huy quận công. Tuyên phi sợ hãi lùi bước thật nhanh, nhưng máu Hoàng Đình Bảo vẫn bắn thẳng vào làn da trắng ngần và xiêm y lộng lẫy của nàng. Trịnh Tông và Nguyễn Khản không kịp trở tay, chỉ đứng trơ mắt nhìn cảnh tượng dã man. Những tên lính ra tay giết Hoàng Đình Bảo, mặt không biến sắc, rút kiếm băm vằm xác Bảo. Tuyên phi nấc lên mấy tiếng, nép sau cột run lẩy bẩy. Mắt thẫn thờ không rời xác chết nát bấy của quận Huy. Trịnh Tông quát: - Thôi! Dừng tay lại! Dù gì cũng là mệnh quan triều đình, sẽ có quốc pháp, các ngươi không được càn rỡ ở đây! Lính tam phủ ngừng tay, miệng vẫn làu bàu bực bội, lùi về phía sau lưng Nguyễn Bằng. Nguyễn Khản nghiêm giọng: - Nguyễn Bằng, nhà ngươi tùy tiện hành xử, có phải không coi thế tử ra gì chăng? Nguyễn Bằng chắp tay nói: - Tôi đây là phận nho sinh hèn mọn, nếu không có lệnh của bề trên, làm sao dám diễu võ dương oai! Tiêu diệt bè đảng phản loạn quận Huy và Tuyên phi là mệnh lệnh của quốc mẫu và phu nhân, tuyệt đối chẳng sai! - Đúng thế! – Một giọng nữ ngữ âm xứ Nghệ vọng lên từ đằng sau. Trịnh Tông nhanh chóng nhận ra đó là giọng của mẹ mình. Dương Thị Ngọc Hoan một tay đỡ vị lão phu nhân tóc trắng, một tay cầm chỉ lệnh, rẽ đám lính tam phủ đi vào. - Đã có quốc mẫu làm chứng! Xem Tuyên phi còn chối tội thế nào! – Nàng Hoan cao giọng tiếp lời. Quốc mẫu chính là mẫu thân của Tĩnh Đô vương Trịnh Sâm. Quốc mẫu năm nay đã hơn sáu chục, tóc bạc phơ phơ, nét mặt quắc thước. Trước khi Tuyên phi được sủng ái, Trịnh Sâm vẫn nhất mực nghe lời chỉ dạy của quốc mẫu. Sau đó, quốc mẫu nhiều lần khuyên Trịnh Sâm nên bỏ Tuyên phi mà chẳng xong, nên trong lòng chán nản, thường lui về ở ẩn tại Ái châu. Dù là phận đàn bà, nhưng quyền lực của quốc mẫu không nhỏ, không những được các quan theo phái của Ngô Thì Sĩ ủng hộ, mà còn được quân tam phủ cũng hết mực cung kính. Quốc mẫu ho hắng vài tiếng vì tuổi đã cao, nhưng giọng vẫn sang sảng: - Di chiếu nhượng ngôi của Thịnh vương, trưởng nam của ta ngày ấy, chính ta đã sớm nhận ra đó là giả mạo! Đôi gian phu dâm phụ các ngươi, tội lớn tày trời, sao có thể tha thứ! Ba quân đâu! Tiếng “Dạ” rầm rầm cùng tiếng nện chân xuống đất: - Phanh thây Tuyên phi để tế Thịnh vương! Nguyễn Khản lớn tiếng: - Khoan đã, thưa quốc mẫu! – Nguyễn Khản hành lễ thưa – Ông trời xưa vẫn lấy đức hiếu sinh làm trên hết! Thắng lợi hôm nay là ngày vui, sao có thể tắm máu, e rằng sẽ tổn hại đến phúc đức của thế tử! Quốc mẫu chì chiết: - Ông Khản, ông hành sự quá mềm yếu! Bao nhiêu năm mưu tính chẳng được gì! Nếu không phải phận đàn bà như mẹ con ta quyết hết, tập hợp lính tam phủ, thì làm gì có ngày trả thù rửa hận như thế này! Khản im lặng, siết chặt tay không nói gì. Trịnh Tông lên tiếng đỡ lời: - Thưa bà, con nghĩ lời của thầy Khản cũng có lý lẽ! Xử phạt một người, đâu cứ là cái chết mới là đền tội! Tuyên phi cười khảy - Đã đến nước này rồi, cứ giết phắt ta đi cho xong! Nói nhiều mà làm gì! Nàng Hoan lườm nguýt Tuyên phi, tâu: - Thưa quốc mẫu, nếu nó chết thì được lợi cho nó quá ạ! Quốc mẫu cứ giao nó cho con, con tự khắc có cách trừng phạt! Tuyên phi ngửa cổ cười sằng sặc, cười không dứt, hai hàng nước mắt trào ra. Máu vương khắp người nàng khô lại thành một màu nâu quánh lại. - Trịnh Tông… Trịnh Tông… để xem ngươi ngồi trên vương vị được bao lâu! Ngươi… chẳng qua chỉ là công cụ của những mụ đàn bà đố kị mà thôi… Sau này, ngươi nhớ lấy lời ta… Ha ha ha ha ha…