← Quay lại trang sách

Chương 38 Bằng Cơ

Vết thương của Thiều tuy nặng, nhưng không nguy hiểm. Vết thương ấy đưa chàng vào giấc ngủ sâu và dài sau chuỗi ngày thức triền miên. Ngủ một giấc thật say, không mộng mị, không lo lắng, bởi vì sức chàng đã kiệt, đâu còn đủ cho mộng mị hay lo lắng thêm nữa. Thiều he hé mắt tỉnh dậy. Tiếng đàn nguyệt lẫn tiếng mưa tí tách. Loáng thoáng bóng giai nhân. Tấm lưng của nàng Bằng Cơ dựa vào cột nhà, gẩy đàn điệu Cung oán, sao mà não nề. Thiều thở hắt một tiếng, khẽ cựa mình cho đỡ mỏi. Chân tay chàng rã rời. Ngực vẫn còn đau nhói. Bằng Cơ giật mình, dù đang ở sâu trong nhạc, nhưng nhất cử nhất động của Thiều, nàng vẫn nghe thấy. Nàng đặt cây đàn xuống bàn, rồi bước nhanh đến gần giường Thiều. - Tướng công, tướng công đã tỉnh rồi… Bằng Cơ bón cho Thiều mấy hớp nước ấm. Cơ thể của Thiều có thêm chút sinh khí, đã dịu bớt đau mỏi. - Đã bao lâu rồi! Bằng Cơ lau mặt cho Thiều, đáp: - Dạ thưa, cũng đã được bảy ngày bảy đêm rồi… Lãn Ông và các quan ngự y trong cung đều hàng ngày thăm bệnh cho tướng công… Nghe đến việc quan ngự y thăm bệnh cho mình, Thiều biết rằng đại sự đã thành, chàng mỉm cười. Lâu lắm Bằng Cơ mới được nhìn thấy nụ cười mê hoặc của Thiều. Dù nét mặt chàng xanh xao vì thiếu máu, hốc hác đi nhiều bởi vết thương, nhưng nụ cười vẫn quyến rũ như chưa từng trải qua ngần ấy tang thương. Thiều nói: - Nàng đỡ ta dậy, ta muốn ngắm cảnh Dâm Đàm… - Trời đang có gió lạnh… - Bằng Cơ nhíu mày nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ Thiều dậy – Tướng quân phải cẩn thận… Bằng Cơ đỡ Thiều tới ngồi trên sập gỗ gần cửa sổ rộng. Nàng mở tung cửa sổ. Gió táp vào mặt chàng mát lạnh. Cơ thể chàng đang yếu nên không chịu được gió, ho hắng vài tiếng. Nhưng nụ cười không tắt trên khuôn mặt của chàng, càng rạng rỡ hơn. Bằng Cơ lo ngại cho Thiều nhưng không dám cản nhã hứng của chàng, vì nàng biết cũng lâu lắm rồi Thiều không có nhã hứng như thế. Im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng sóng vỗ và mưa lun phun. Không gian là cả một màu xanh vừa lạnh vừa nhạt. Thiều thở một hơi dài, nụ cười tắt dần. Chàng quay ra lạnh lùng hỏi Bằng Cơ: - Nàng có tin tức gì từ Phượng Hoàng điếm không? Bằng Cơ đôi mắt mở tròn to nhìn Thiều, lòng không khỏi kinh ngạc. Thanh nhàn với chàng lại ngắn ngủi vậy ư? - Thiếp… từ lúc tướng quân trọng thương… thiếp không để tâm tới Phượng Hoàng điếm… Thiều nhăn trán, gắt lên: - Sao nàng có thể… Phượng Hoàng điếm không thể không để tâm. Xảy ra loạn đến cỡ này, Nguyễn Hữu Chỉnh và tay chân của hắn nhất định sẽ chạy vào nam theo Tây Sơn, đó là mầm họa. Phượng Hoàng điếm kia nếu không kiểm soát cho tốt, lại để chúng móc ngoặc với Chỉnh thì họa mất nước chỉ còn nay mai thôi! Bằng Cơ cúi mặt không nói gì, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi. Thiều bực bội: - Nàng khóc gì chứ! Ta nói về Nguyễn Hữu Chỉnh không đúng sao? Bằng Cơ ôm lấy tay Thiều. Thiều lúng túng muốn rút tay ra mà lại mềm lòng không dám. Nàng thổn thức: - Tướng công, Tĩnh Đô vương đã quá cố rồi, Tuyên phi nay cũng bị phế, tại sao tướng quân vẫn không tin tưởng thiếp, vẫn không thể đối với thiếp theo nghĩa phu thê… Thiều nhìn Bằng Cơ, lòng ngập đầy ái ngại: - Bằng Cơ, nàng cả nghĩ rồi. Cả đời ta chỉ có một phu nhân, và sẽ chỉ thế thôi… ta với nàng ấy là thực nghĩa phu thê. Ta mấy năm nay là muốn giữ vàng gìn ngọc cho nàng, cố tìm cho nàng một mối nhân duyên thật tốt… Còn ta… ta không phù hợp với nàng… Bằng Cơ ngước mắt nhìn Thiều oán hận: - Phải, thiếp chỉ là xướng ca vô loài, đâu xứng với tướng công! Thiều xiết chặt tay Bằng Cơ: - Là ta không xứng với nàng… Nàng có hiểu không? Là bậc trượng phu vốn phải bảo vệ được cho người phụ nữ của mình, nhưng ta lại không thể. Vận mệnh của ta vốn bấp bênh, lại quay cuồng giữa trùng trùng âm mưu của triều đình. Liên lụy vợ con ta đã là thái quá, ta không muốn liên lụy thêm nàng nữa… Bằng Cơ lắc đầu: - Tướng công biết không… Cống Chỉnh đã từng bàn luận với thiếp về tướng công, ngài ấy nói tướng công quá ư cố chấp nên quá đỗi đáng thương… Lúc đó, thiếp đã cười nhạo ngài ấy, đến nay mới biết những lời đó là đúng! Thiều thầm nghĩ trong đầu: “Hắn ta lại hiểu ta đến thế ư? Qủa không phải kẻ tầm thường! Nếu hắn rắp tâm gây loạn thì chắc chắn sẽ là cái loạn không tầm thường!” - Bằng Cơ… nàng… nàng có từng xiêu lòng về Nguyễn Hữu Chỉnh hay chưa? Hai má Bằng Cơ bừng đỏ, nóng rực trên bề mặt làn da. Nàng lắc đầu: - Tướng công, từ ngày đi theo tướng công, thiếp chưa từng có ý khác! Thiều mỉm cười: - Nhưng điệu nhạc của Nguyễn Hữu Chỉnh mỗi khi nàng tấu lên, ta nghe cũng phải nhận rằng rất hay… Nếu nàng muốn, ta sẽ cho người hộ tống nàng vào Nam theo Chỉnh. Bằng Cơ nức nở, càng ôm chặt lấy tay Thiều: - Tướng quân, thiếp không dám đòi hỏi gì thêm nữa, chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh tướng quân! Thiều lại lạnh nhạt như cũ: - Bằng Cơ, ta muốn nàng tiếp tục thăm dò Phượng Hoàng điếm, nhất cử nhất động không được bỏ sót. Bằng Cơ gạt nước mắt, đáp gọn lỏn một tiếng “Vâng”! Nàng đau đớn cho phận của mình, rốt cuộc vẫn chỉ là công cụ. - Nàng lui ra đi! Ta muốn ở cùng phu nhân của ta! Lời Thiều xé gan xé ruột Bằng Cơ ra từng mảnh. Rốt cuộc nàng vẫn không thể hiểu được tâm tư của Thiều. Chàng đã quá đa nghi ư? Hay chàng quá cao ngạo? Hay nàng chỉ là kẻ phá hoại đoạn tình nghĩa của tướng quân và phu nhân. Bằng Cơ lủi thủi lui ra ngoài, Thiều nhìn theo thương tâm mà không thể níu nàng ở lại. Không phải chàng không yêu thích Bằng Cơ, chỉ là chàng đã có ý nguyện khác, không muốn tiếp tục hủy đi thanh xuân của nàng. Thiều cố ngồi thẳng dậy, xếp chân hoa sen. Lưng thẳng khiến vết thương của chàng bị căng, đau nhói, nhưng chàng vẫn bất động. “Tất thảy có nghĩa gì đâu… Duyên trần ta cố đi cho trọn vẹn những đường còn dang dở, rồi ta sẽ trở lại chính ta thôi! Đau quá… cơn đau này khiến ta nhớ ra ta, khiến ta trụ nơi ta… “ Tiếng những suy nghĩ nhạt dần. Thiều nghe thấy tiếng thở. Rồi chỉ là tiếng gió và sóng nước… cho tới khi chẳng hề nghe thấy bản thân mình. Chàng đã chìm trong tĩnh lặng, nơi nỗi đau cũng chẳng còn.