Chương 39 Gió động kinh thành
Kinh thành lặng gió, nhưng mây đọng sầm sì lẫn với ánh nắng mặt trời chói chang vàng khè. Kinh thành từ thời vua Lý Thái Tổ dời đô đã được coi như là khí thiêng hội tụ, thế nhưng ở thời loạn, khi các nơi là uế khí thì kinh thành cũng hội tụ đủ mọi uế khí. Từ ngày Duy Khiêm trở về hoàng cung, họa hoằn chỉ có vài canh giờ trời sáng sủa, còn lại là chìm trong một màu u tối. Mỗi lần Khiêm nhìn lên bầu trời, chỉ đành thở dài. Ở trong ngục đói khát được nhìn bầu trời biết bao nhiêu, nhưng đến lúc tự do rồi thì lại chỉ thấy mình chỉ đang ở một cái ngục to hơn, và xung quanh cũng rình rập nhiều nguy hiểm hơn. Duy Khiêm ít nói ít cười, cũng không muốn người khác lại gần mình. Một mình chàng ở trong căn phòng nhỏ cô độc, tại góc hẻo lánh phía bắc của hoàng cung. Chỗ này cũng cách xa mẫu thân và các em của chàng. Vào cung cấm, nhất cử nhất động của chàng đều không thể như ý, chàng muốn tới thăm Nguyễn Gia Thiều cũng không thể, chàng muốn tìm Ngô Thì Chí để bầu bạn cũng không xong. Thế đấy, cảnh tượng đâu khác ở tù. Có tiếng người trước cửa, Khiêm nín lặng nghe bước chân. Một bước đi rất khẽ, đó là bước đi của Duy Cận. Chàng đã quen với bước đi này bởi những ngày trong ngục chàng nhiều lần phải dỏng tai lên để lắng nghe, mỗi lần Duy Cận bước vào nhà ngục là một lần tính mạng Duy Khiêm nghìn cân treo sợi tóc. Lẫn với tiếng bước chân ấy là những bước chân nặng hơn, rõ ràng là của quân binh. - Duy Khiêm, cháu có trong phòng không? Chàng nín thở để bình tâm trở lại. Thấy lòng mình đã tĩnh, chàng bèn đứng dậy, vuốt lại y phục phẳng phiu rồi bước ra cửa tiếp đón. Duy Khiêm cung kính hành lễ, Duy Cận niềm nở đỡ dậy. - Khiêm cháu, nay đã là hoàng tôn, không nên tự nhốt mình trong cung cấm như thế, cần đi giao du với các thế gia vọng tộc, như vậy mới phải đạo. Duy Khiêm từ chối: - Cảm ơn thái tử quan tâm, cháu dù gì cũng chỉ là một tội nhân được ân xá, không dám trèo cao. Ở tù đã quen cô độc rồi, nên cũng không muốn giao du với bất cứ ai. Được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, với cháu cũng là mãn nguyện cả đời rồi. Duy Cận vẫy tay ra hiệu cho lính hầu. Người lính hầu dâng lên tấm thiệp. Duy Cận đưa cho Duy Khiêm, nói: - Chả là quốc mẫu có lời mời mời cháu sang dự tiệc để đôi bên hiểu nhau hơn. Bước đường tương lai của cháu sẽ còn cần nhờ đến Trịnh vương phủ. Duy Khiêm đón lấy thiệp mời, tim đập mạnh trong lồng ngực. Chàng mở thiệp ra xem, nhưng chàng không đọc chữ trên đó, chàng chỉ suy nghĩ: “Tướng quân đã dặn ta, tuyệt đối không nên nhận lời mời của người khác rời hoàng cung. Cũng chính tướng quân cho ta biết sự thật về vụ án ngày đó… Nay hung thủ ám hại cha ta lại cũng muốn diệt ta, ta lẽ nào lại dễ dàng mắc bẫy thế!” Duy Khiêm ho hắng một tràng dài, tự vuốt ngực mình, rồi bình tĩnh trở lại, chắp tay đáp: - Xin cảm tạ quốc mẫu và thái tử đã có ý nâng đỡ. Nhưng quả thực là cháu còn đang đau ốm, ở trong tù nhiều dịch bệnh e rằng có truyền nhiễm, cháu không dám diện kiến quốc mẫu, chỉ e làm tổn hại tới ngọc thể của người. Duy Cận bực tức quát: - Lời mời của quốc mẫu mà ngươi cũng dám cưỡng lại à? Hỗn xược! Duy Khiêm không kiềm được cơn bực tức, nói sẵng: - Thái tử, người là thái tử của họ Lê hay là tay sai của họ Trịnh vậy? Duy Cận trợn trừng mắt: - Dám cố chấp với ta sao? – Duy Cận thét lên – Bay đâu, dìu hoàng tôn lên xe ngựa, mời hoàng tôn tới dự tiệc! Bốn tên lính to con lực lưỡng áp đến gần Duy Khiêm. Duy Khiêm đứng bật dậy định vùng chạy, nhưng hai tên níu chàng lại, bẻ quặt tay chàng ra đằng sau, một tay đè nghiến vai chàng. Hai tên khác tròng dây thừng trói gô chàng lại, dùng giẻ bịt miệng chàng. Chúng bê thốc chàng lên rồi ném vào xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Duy Cận dặn dò tên lính: - Cửa bắc là người của Nguyễn Gia Thiều trấn giữ, cửa tây lại do Nguyễn Khản cai quản, cửa Nam thì quá xa, các ngươi đưa nó ra cửa phía đông là hợp lý. Ta sẽ đi cùng các ngươi ra khỏi cung. Nghe lời dặn của Duy Cận với đám lính, Duy Khiêm mới vỡ lẽ: “Chúng sẽ không dám ám hại mình trong cung, mình vẫn còn thời gian. Tướng quân hẳn đã bố trí người âm thầm theo dõi và bảo vệ ta, sự việc này tướng quân chắc chắn sẽ biết!” Xe ngựa đã lọc cọc khởi hành. Xe đi qua một đoạn hoàng cung, ra đến cổng phía đông mà vẫn không ai hỏi han hay kiểm tra gì. Biết đó là xe của thái tử Duy Cận, nên chẳng ai ngăn cản, chỉ biết dẹp đường cho đi. Duy Khiêm tự trấn an mình: “Không được sợ hãi, phải tìm cách thoát khỏi đây! Không những thoát khỏi mà còn phải vạch mặt được chúng, nếu không cho dù thoát khỏi lần này, tính mạng của mình sẽ còn nguy khốn.” Duy Khiêm lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Chiếc xe ngựa đang tiến dần đến một khu đông người, có lẽ là một cái chợ. Đường đi đông người hơn, xe ngựa cũng không thể phi nhanh được. Tiếng chợ ngày càng đông. Duy Khiêm lấy hết sức bình sinh, vùng người dậy, lao đầu ra khỏi xe ngựa. Duy Cận bị một cú bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Duy Khiêm lăn mấy vòng dưới mặt đất, xước xát khắp người, búi tóc bung ra, xõa ngang vai. Người dân thấy chuyện lạ, xúm vào xem. Chàng gượng mình đứng dậy, mắt tuôn trào lệ, ánh lên cái nhìn đáng thương, oan ức. Duy Cận tái mét mặt ra lệnh cho lính: - Mau lôi nó lên đây! Hai tên lính chạy đến, kéo Duy Khiêm đi. Duy Khiêm giãy giụa quyết liệt, không giống như trong hoàng cung. Chúng cũng có phần bất ngờ. Khi ở trong hoàng cung, bắt trói chàng rất dễ dàng, ấy thế mà bây giờ mới vỡ lẽ ra chàng không yếu ớt như thế. Người dân xúm vào ngày càng đông, bàn tán. Một tên lính lăm lăm tay giáo, huơ huơ để đuổi người dân: - Nhìn cái gì mà nhìn… Có tin ông đây chọc lòi mắt ra không? Toán dân lùi ra, nhưng vẫn không rời mắt khỏi chàng trai trẻ đang vùng vẫy, nước mắt giàn giụa. Có tiếng vó ngựa phi tới. Duy Cận vẫn không ló mặt ra khỏi xe ngựa, chỉ từ trong giục: - Nhanh tay lên! Nếu không thì một giáo giết phắt nó đi là xong! Tên lính đang quần xà với Duy Khiêm được lời như cởi tấm lòng, vung giáo lên, nhắm giữa cổ họng, xiên cho chàng một cái. Véo, véo, véo… Ba mũi tên liên tiếp được bắn ra. Một mũi tên găm giữa tay tên lính đang chuẩn bị ra tay với Duy Khiêm. Hắn rú lên đau đớn, quăng cây giáo sang một bên. Một mũi tên xuyên thủng vào xe ngưa, găm ngay trước mặt thái tử Duy Vỹ. Một mũi tên khác găm vào chóp nón của tên lính đang đi xua đuổi dân. Tất cả tiếng ồn ào bị ba mũi tên làm cho im bặt. Tên đi trước, người theo sau. Tiếng ngựa đã phi đến rất gần. Đó là toán binh đi tuần của phủ đô úy, và vẫn như trước đó, dẫn đầu toàn binh đi tuần là Nguyễn Gia Thiều. Thiều mặc áo giáp nhẹ, cưỡi trên con ngựa trắng, tay cầm cung tên. Thấy bóng Thiều, Duy Khiêm thở phào nhẹ nhõm, chàng đã có thể mỉm cười được rồi. - Các ngươi giữa ban ngày ban mặt, dám gây náo động trên đường phố, muốn làm loạn phải không? – Thiều thủng thẳng nói, nhưng mấy chữ cuối nhấn mạnh. Chàng nhìn về phía xe ngựa, dõng dạc nói – Xin mời quý nhân trên xe bước xuống, ta có đôi điều cần hỏi. Vẫn im lặng. Thiều lại nói tiếp: - Không ra, e rằng ta sẽ dùng đến vũ lực đó! Từ trong xe ngựa, Duy Cận bước ra. Nguyễn Gia Thiều xuống ngựa, chỉ cúi mình thi lễ chứ không quỳ hành đúng lễ với thái tử. Duy Cận trừng mắt: - Ta là thái tử, mà ngươi dám không giữ lễ sao? Thiều cười khẩy, quay ngoắt người đi, đến bên Duy Khiêm đỡ chàng dậy, ghé sát tai chàng nói nhỏ: - Lát nữa, cứ tiếp tục khóc nhé! Thiều vẫy tay ra hiệu cho lính: - Mau bắt giữ thái tử lại! Giải về cung! Rồi đích thân cởi trói cho Duy Khiêm. Duy Cận quát to: - Nguyễn Gia Thiều, ngươi thực quá lộng hành! Đến ta mà ngươi cũng dám cho lính trói lại sao? Thiều chẳng thèm đếm xỉa đến Duy Cận, quay ra nói với người dân ở chợ: - Thưa các vị, các vị biết chàng trai trẻ này là ai không? Vẫn chỉ có tiếng xôn xao, đương nhiên họ không biết chàng trai ấy là ai. - Đây là hoàng tôn Duy Khiêm, con trai của thái tử quá cố bất hạnh Duy Vỹ. Hoàng tôn vừa được phóng thích khỏi tù, mối oan của cố thái tử cũng vừa được giải, ấy thế mà có người lo sợ bị hoàng tôn chiếm lấy thượng phong, nên tìm cách ám toán hoàng tôn. Các vị ở đây đều là dân Đại Việt, quý vị nói xem, kẻ giết hại hoàng tôn có đáng bị xử tội theo đúng pháp luật của Đại Việt hay không? Dân chúng gật gù, bảo nhau: - Đúng đó, đúng đó!... Duy Cận lớn tiếng nói át đi: - Những việc sâu kín của hoàng tộc, thảo dân sao dám bàn luận, mà cũng biết gì để bàn luận. Hoàng tôn cậy thế cậy lực, ra vẻ coi thường quốc mẫu, tội đáng bị trừng phạt. Ta thân là thái tử, phải có trách nhiệm dẫn hoàng tôn đến xin tạ tội với quốc mẫu. Lại có tiếng xì xào to nhỏ: - Hoàng tôn khóc kìa… là nam nhi sao lại khóc… Duy Cận nhìn Duy Khiêm “hừ” một tiếng. Thiều hỏi: - Hoàng tôn, xin người bình tâm trở lại, trước mặt muôn dân, người là bậc tôn quý, không thể rơi lệ! Hoàng tôn gạt nước mắt, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, bấy giờ mới lên tiếng: - Cảm tạ đô úy tướng quân cứu mạng! Chỉ là ta bất chợt thương tâm nên không kìm được mà thôi! Thiều vuốt nhẹ vào sống lưng của hoàng tôn an ủi: - Nguy hiểm đã qua rồi, hoàng tôn đừng sợ! - Ta không sợ, ta đã ở trong ngục hơn mười một năm rồi, cũng nhiều lần sống đi chết lại, còn gì mà đáng để sợ nữa chứ! Ta chỉ bất chợt thương cho mẫu thân và các em của ta… ta phận bạc chết đi rồi, cuộc sống của họ sẽ thêm phần khó khăn… Rồi ta lại cảm thương cho cha ta, có phải người đã chết theo cách này không? Cây bất chợt lao xao, gió nổi từ hướng đông. Một đợt gió đông bắc mới đang tràn về… Mây đen ùn ùn kéo đến, che lấp cả ánh mặt trời vàng khè rờn rợn. Lời nói của Duy Khiêm rợn xương sống những ai đứng ở đó. Một dự cảm về sự tang thương loạn lạc len lỏi trong lòng mỗi người. Thời loạn, đến hoàng thân quốc thích, số phận còn mỏng manh như thế, nữa là muôn dân bách tính. Lời nói thổn thức tưởng như yếu đuối ấy lại là đòn chí mạng vào Duy Cận, chẳng khác nào buộc tội Duy Cận là kẻ đứng đằng sau hãm hại thái tử Duy Vỹ. Nguyễn Gia Thiều thúc giục: - Mời hoàng tôn và thái tử lên xe, chúng ta sẽ về cung mời hoàng thượng phân xử. – Rồi Thiều quay sang dặn dò một người lính – Ngươi mau đến Kiến Nhạc hầu phủ, gửi lời của ta nhờ hầu gia tới Trịnh vương phủ, thỉnh quốc mẫu vào cung một chuyến. Gió ào ào vào thổi vào mỗi lúc một to hơn, thổi sạch khí nồm ẩm bao vây. Duy Khiêm cùng thái tử lên xe ngựa, Nguyễn Gia Thiều cũng lên theo. Lúc bấy giờ, Duy Khiêm mới thấy có vết máu loang trên áo của Thiều. Chàng ái ngại nhìn Thiều, nhưng Thiều vẫn lạnh lùng không nói gì thêm. Duy Cận ngồi sát cạnh Thiều, khắp người đều bủn rủn, nhất thời không phát hiện ra vết thương của Thiều đang rỉn máu.