← Quay lại trang sách

CÁI CHỐT CỬA Tặng Raoul Denisane

Bốn cốc rượu đầy đã vợi đi phân nửa, điều đó chứng tỏ những người tham dự toàn tâm toàn ý. Người ta bắt đầu nói mà không thèm biết có ai nghe không; mỗi người nói theo ý mình, và tiếng nói của họ này càng sang sảng, tay vung vẩy, mắt rực lửa. Đây là bữa ăn của những chàng trai nhiều tuổi.

Họ đã tổ chức những bữa ăn như thế này từ hai chục năm nay, đặt tên là “Hội của những người độc thân”. Thoạt tiên hội có mười bốn người khẳng định là sẽ không lấy vợ. Bây giờ hội chỉ còn bốn người. Ba người đã qua đời, và bảy người kia đã kết hôn. Bốn người này đã trụ vững và, theo quyền hạn của mình, họ thực hiện một cách nghiêm chỉnh những qui định của cái hội lạ lùng này. Tay trong tay, họ đã thề, không đi ngược lại con đường đã vạch ra theo mong muốn của phụ nữ cũng như sự lôi kéo của bạn bè thân thiết. Mỗi khi có một thành viên nào rời bỏ hội để lập gia đình thì anh ta phải tự trách mình lần cuối cùng với những người trong hội.

Trong mỗi bữa ăn như vậy, mỗi thành viên phải tự thú nhận, kể mọi chi tiết và có tên người về những cuộc phiêu lưu tình ái mới đây. Có một thành ngữ quen thuộc đối với họ “Nói dối như kẻ độc thân”.

Họ hoàn toàn khinh thường phụ nữ, họ gọi đây là “con vật làm trò vui”. Ở mọi nơi, trong mọi lúc họ thường nhắc lại những câu nói của Schopenhauer, vị thần của họ ( [3] ) và cả câu thơ của Alfred de Vigny ( [4] ): “Đàn bà, trẻ con ốm và mười hai lần uế tạp”.

Vì coi thường phụ nữ nên lúc nào họ cũng nghĩ đến phụ nữ, họ cũng sống vì phụ nữ, cũng hướng mọi nỗ lực, mọi mong muốn vào phụ nữ. Thành viên của hội mà lấy vợ bị hội coi là “kẻ nịnh đầm lố bịch”, hội thương xót và ái ngại cho những người ấy.

Trong bữa ăn, lúc bắt đầu dùng sâm - banh cũng là lúc mỗi thành viên của hội bắt đầu nói về những chuyên riêng tư của mình. Hôm ấy, những người và, vì lúc này họ đã già rồi, sau khi ba hoa là mình đã quyến rũ ít nhất là một phụ nữ trẻ đẹp và giàu có thì một người trong số họ đứng lên nói: “Bây giờ không nói đùa nữa, tôi yêu cầu cho tôi kể cuộc phiêu lưu tình ái không phải là lần cuối mà là lần đầu tiên của tôi, lần đầu trong đời tôi, cú ngã cục (vì đây là ngã gục) đầu tiên vào tay người phụ nữ cửa tôi.”

⚝ ✽ ⚝

Cái hố đầu tiên (tôi nói hố là theo nghĩa bóng) bị sa vào thì chẳng có vì là thú vị cả. Nó ngập ngụa bùn nhơ, và khi người ta ngoi lên cùng với vết bẩn, là một ảo ảnh thú vị cùng ít nhiều buồn phiền và một sự chán ngán mơ hồ. Cái thực tế yêu đương lần đầu tiên người ta đụng đến, đã có đôi chút ghê tởm chứ không hoàn toàn tế nhị và tinh tế. Lúc ấy người ta chỉ còn những cảm giác vật chất và tinh thần như khi người ta vô tình chạm phải một vật nhơ nhớp mà khôn g có cách nào rửa sạch được, nó mãi mãi còn trên tay.

Phải, nhưng người ta thích ứng rất tốt và rất nhanh! Tôi tin là như vậy. Lúc này về phần mình, tôi rất tiếc là đã không góp ý kiến với đấng sáng tạo khi hoạch định việc này. Tôi đã nhận ra điều gì? Tôi không biết là mình có đúng không nhưng tôi cho rằng người ta có thể tổ chức theo cách khác kia. Tôi tìm cách hoà hợp nữa cái thích hợp và cái thi vị và rất thi vị, rất thi vị.

Tôi thấy Thượng đế đã quá tự nhiên chủ nghĩa. Trong sáng kiến của Người đã thiếu chất thơ.

Vậy, tôi xin kể, người phụ nữ đầu tiên trên đời mà tôi đã quyến rũ. Xin lỗi, phải nói là người phụ nữ đầu tiên trên đời đã quyến rũ tôi. Vì thoạt tiên chúng ta để họ lôi kéo, rồi sau đó, cũng chẳng khác gì nhau.

Đây là người bạn của mẹ tôi, một phụ nữ khá xinh đẹp. Những người ấy nếu ngờ nghệch thì họ rất trong trắng còn nếu đã yêu thì họ phát rồ lên. Người ta tố cáo đàn ông đã hủ hoá phụ nữ. A! Phải! Với phụ nữ thì lỗi thuộc về con thỏ chứ không phải thợ săn. Ôi! Họ làm ra vẻ không đụng đến vấn đề, tôi biết, nhưng họ đã đụng vào; họ sai khiến chúng ta theo ý thích của họ, rồi sau đó họ tố cáo chúng ta đã ve vãn, làm nhơ bẩn, làm mất thanh danh và làm giảm giá trị của họ, tôi không biết còn những gì nữa.

Cái mà tôi muốn nói ở đây là chính tôi là người bị giảm giá trị. Bà ấy ba mươi nhăm tuổi còn tôi chỉ mới hai mươi hai.

Tôi không nghĩ đến việc quyến rũ ai mà chỉ muốn sống như một tu sĩ. Một hôm tôi đến thăm bà và tôi kinh ngạc về cách ăn mặc của bà, một bộ đồ lót buổi sáng hở hang, hở như cánh cửa Nhà thờ trong những ngày lễ, bà ấy cầm lấy tay tôi và nắm thật chặt, các bạn biết những lúc ấy thì người ta nắm chặt như thế nào rồi; và thở dài như sắp ngất xỉu, những tiếng thở dài từ trong thâm tâm, bà bảo tôi: “Ô! Xin anh đừng nhìn tôi như vậy!”.

Mặt đỏ như gấc, rụt rè hơn lúc bình thường tôi muốn quay gót ra về thì bà ấy đưa tay tôi lên ngực bà, một bộ ngực phổng phao và bảo tôi: “Anh xem, tim tôi đập mạnh như thế nào”. Đúng là tim có đập. Tôi nắm lấy nhưng tôi không biết phải làm gì, phải bắt đầu như thế nào. Tôi đã thay đổi từ đấy.

Một tay nắm lấy phần bên ngoài bằng thịt của trái tim bà, tay kia cầm mũ, tôi cứ đứng như vậy, nhìn bà và mỉm cười với vẻ bối rối, ngu ngốc và sợ hãi; nhưng bà đã đứng thẳng người, nói bằng giọng bực mình: “Anh làm gì vậy, chàng trai, anh thật là sỗ sàng và mất dạy”. Tôi rụt tay lại thật nhanh và không cười nữa, tôi lẩm bẩm xin lỗi bà và choáng váng ra về.

Nhưng tôi đã bị bà tóm gọn rồi, tôi mơ tưởng tới bà. Tôi thấy bà xinh đẹp, đáng mến; tôi nghĩ là tôi đã yêu bà, tôi quyết định phải đi tới cùng bà dù có phải liều lĩnh.

Khi gặp lại bà, bà cười với tôi một nụ cười không ra mặt. Ôi! Nụ cười ấy đã làm tôi vô cùng bối rồi. Và bà bắt tay tôi một  cái bắt tay đầy ý nghĩa.

Từ ngày ấy tôi ve vãn bà, hình như vậy. Ít nhất là từ khi bà xác định tôi đã làm mất thanh danh của bà một cách khéo léo, thủ đoạn, kiên trì một cách có tính toán với những mánh khoé của một tên vô lại.

Có một chuyện làm tôi khó nghĩ. Tôi sẽ hoàn thành sự kiện này ở đâu? Tôi vẫn sống chung với gia đình. Tôi không đủ can đảm vào một khách sạn khi có một phụ nữ đi theo.

Tôi không thể tìm ai để xin lời khuyên được.

Và thế là bà ấy nói một cách bông lơn rằng những chàng trai khác ai cũng có một căn phòng ở Thành phố.

Chúng tôi đang sống ở Paris. Đây là một ánh chớp; tôi đã có một căn phòng riêng và bà tới đấy.

Bà tới vào một ngày của tháng một. Tôi muốn thay đổi cuộc hẹn vì lò sưởi không thể đốt được. Không đốt được vì ống khói đã bị vỡ. Hôm trước tôi đã cãi nhau với chủ nhà, một nhà buôn cũ, và ông ta hứa sẽ cho người tới chữa lại lò sưởi sau đây nhiều nhất là hai ngày.

Khi bà bước vào phòng tôi tuyên bố: “Tôi không đốt lò sưởi vì ống khói bị hỏng. Bà có vẻ không chú ý đến việc này mà chỉ lẩm bẩm: “Không sao cả, tôi...”. Và thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, bà bối rối ngừng lời; sau đó lại nói tiếp: “Tôi không biết tôi đã nói gì... tôi đã phát điên, tôi mất trí rồi...Ôi Thượng đế! Tại sao tôi lại tới đây thật đáng thương! Ôi! Tôi xấu hổ biết bao! Xấu hổ biết bao!...”. Và bà khóc trong vòng tay tôi.

Tôi tưởng là bà đã hối hận và thề rằng tôi tôn trọng bà. Thế là bà quì xuống ôm lấy đầu gối tôi mà rên rỉ: “Nhưng anh không thấy là tôi yêu anh, tôi đã thua anh ư? Tôi đang như điên, như dại đấy ư?”.

Tôi cảm thấy khó chịu với những bước đi đầu tiên. Nhưng bà đã run lên, chạy trốn vào trong một chiếc tủ rồi kêu to: “Ôi! Xin đừng nhìn tôi, không, không, ánh sáng làm tôi xấu hổ. Chỉ cần anh không nhìn thấy tôi…chỉ cần chúng ta gặp nhau trong bóng tối. Anh có nghĩ đến điều này không? Một giấc mộng! Ôi ánh sáng!”.

Tôi vội vàng ra bài cửa sổ, buôn rèm che. Thấy còn một lỗ hổng tôi treo chiếc áo choàng che lên đó. Và rồi tay dang rộng để khỏi va vào bàn ghế, tim thổn thức, tôt đã tìm thấy bà.

Và rồi một di chuyển mới, cả hai cùng mò mẫm, môi gắn lấy môi, đi về phía cuối phòng nơi có hốc kê giường của tôi. Chắc chắn là chúng tôi không đi thẳng vì đầu tiên tôi va vào lò sưởi, rồi tủ thấp cuối cùng mới đến chỗ chúng tôi cần tìm kiếm.

Trong cuộc đê mê thần tiên, tôi quên tất cả. Một tiếng đồng hồ trong điên cuồng sung sướng siêu phàm; sau đó là sự mệt mỏi êm dịu, chúng tôi ôm lấy nhau mà ngủ.

Tôi đang mơ màng thì hình như có ai đó gọi tôi, rồi có tiếng kêu cứu, rồi có tiếng đập cửa; tôi mở mắt ra!

Ôi! Ánh sáng mặt trời rực rỡ qua cửa sổ tràn ngập vào căn phòng của tôi, chiếu vào giường của tôi trên đó có người đàn bà đang gào rú, giãy giụa, vung vẩy tay chân để kiếm chiếc chăn hoặc khăn trải giường, hoặc bất cứ cái che thân, trong khi đó đứng giữa căn phòng là ông chủ nhà mặc áo rơ-đanh-gốt, một bên là người các cổng còn bên kia là người thợ chữa ống khói đen như quỉ nhìn chúng tôi bằng những con mắt kinh ngạc.

Tôi giận dữ túm lấy cổ áo ông chủ nhà, rồi kêu to:

“Các người làm gì ở đây. Đồ chết tiệt”.

Người thợ chữa ống khói cười một nụ cười không thể cưỡng lại được, đánh rơi cả mảnh tôn đang cầm trên tay.

Người các cổng như sắp hoá điên, còn ông chủ nhà thì lắp bắp: “Nhưng thưa ông đó là vì cái ống khói, cái ống khói!”.

Tôi gào lên: “Các người cút cả đi! Của khỉ!”.

Ông chủ nhà nhấc mũ vẻ lễ phép và bối rối, đi giật lùi ra khỏi phòng miệng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền ông. Người các cổng khẳng định là ông đã đi ra ngoài. Xin ông tha lỗi cho”.

Và họ ra đi.

Từ ngày ấy, các anh thấy không, tôi không bao giờ đóng cửa sổ; nhưng bao giờ tôi cũng cài cái chốt cửa ra vào.