← Quay lại trang sách

THẦN GIAO CÁCH CẢM

Vào cuối bữa ăn của cánh đàn ông đó là thời gian hút xì- gà bất tận, uống những li rượu nhỏ không vơi, trong sự chịu đựng của bộ máy tiêu hoá và nhức đầu vì rượu thịt đã dùng. Người ta đang nói đến thần giao cách cảm, về ngọn tháp Donato và về những thí nghiệm của bác sĩ Charcot. Bất chợt những người hoài nghi, đáng mến, xa lạ với mọi tôn giáo bắt đầu kể những chuyện khác thường, những chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra, họ khẳng định như vậy, rồi lan man sang những mê ín dị đoan, rồi đến những bí mật của thần giao cách cảm, không được liệt kê vào danh sách các môn khoa học.

Có một người chỉ cười mỉm, một chàng trai mạnh khoẻ, chim gái rất giỏi, chạy theo đàn bà rất cừ, người không tin vào mọi thứ và không tham gia vào cuộc tranh luận.

Anh ta càu nhàu: “Chuyện tầm phào! Chuyện tầm phào! Chúng ta không tin vào Donato đơn giản chỉ do một tên láu cá đã tạo ra ngọn tháp ấy. Còn về ông Charcot, người ta nói là một nhà bác học nổi tiếng nhưng đó chỉ là người giỏi kể chuyện kiểu như Edgar Poe ( [13] ) kết thúc bằng cách hoá điên do cố gắng nghĩ ra những truyện điên dại. Ông ta nói những hiện  tượng thần kinh không giải thích được thì hiện nay vẫn chưa được giải thích, ông ta đi vào cái khó mà hiểu biết nổi mà người ta khai thác hàng ngày, không hiểu được cái mình đã nhìn thấy, và thường là những sự giải thích theo kiểu các giáo sĩ đối với những bí mật. Và những cái tôi đã nghe được người ta nói thì khác hẳn đối với những gì mà các bạn đã nói.

Xung quanh kẻ hoài nghi ấy đã có sự thương hại như là anh ta đã đi lạc vào một hội đồng của các tu sĩ.

Một người lên tiếng:“Tuy nhiên ngày xưa đã có những chuyện thần kỳ”. Nhưng anh ta trả lời: “Tôi không chối cãi. Nhưng tại sao bây giờ lại ít đi?”

Và rồi mỗi người lại kể ra một sự kiện linh cảm hư ảo, những sự liên lạc của linh hồn giữa những khoảng cách lớn, những ảnh hưởng bí mật của người này sang người kia. Người ta khẳng định và tuyên bố đây là những sự kiện không thể thảo luận được, trong khi anh ta luôn miệng nói: “Chuyện tầm phào! Chuyện tầm phào!”.

Cuối cùng thì anh ta đứng lên, ném mẩu xì-gà đi, tay đút túi: “Đây, tôi cũng vậy, tôi sẽ kể hai câu chuyện, sau đó sẽ giải thích cho các bạn. Chuyện thứ nhất: Trong một ngôi làng nhỏ ở Entretat, đàn ông đều là thuỷ thủ, hàng năm đến bên bờ Đất Mới để câu cá tuyết ( [14] ). Một đêm nọ đứa trẻ con một thuỷ thủ, bật thức giấc và kêu thét lên: “Bố chết ở trên biển rồi”. Người ta giỗ nó đi ngủ lại nhưng một lát sau nó lại bật thức giấc và kêu thét lên: “Bố chết ở trên biển rồi” như lúc trước. Một tháng sau quả nhiên người ta nhận được tin là bố thằng bé đã chết vì một con sóng dữ. Người vợ goá nhớ lại giấc mộng của con trai. Người ta nói đây là một điều huyền diệu và mọi người đều cảm động; người ta so sánh hai thời điểm thì thấy thời gian của vụ tai nạn và của giấc mơ gần như trùng khớp với nhau và người ta kết luận chúng đã xảy ra trong cùng một đêm và cùng một giờ đồng hồ ấy. Và đấy là một bí mật của thần giao cách cảm”.

Người kể chuyện ngừng lời.

Một người hỏi: “Vậy anh giải thích như thế nào?

- Có thể giải thích được - Anh ta nói - Tôi đã tìm ra cái bí mật. Tôi làm ngược lại: cái mà người ta tin thì tôi nghi ngờ. Tôi suy nghĩ và kết thúc bằng cách đi hỏi những bà vợ của các thuỷ thủ trong chuyến đi ấy và thấy rằng trong tám ngày liền không một bà vợ hoặc một đứa con nào của họ nằm mơ và kêu lên như vậy. Sự sợ hãi khủng khiếp và thường xuyên về những tai nạn trên biển thường được mọi người nhắc đến và suy ngẫm. Nếu một trong những lời đoán trước trùng hợp một cách ngẫu nhiên với cái chết, người ta nói ngay đây là điều huyền diệu vì bỗng nhiên người ta quên tất cả: những giấc mơ khác, những lời tiên đoán khác, chúng không được xác nhận. Trong số người tôi đi hỏi thì có đến năm mươi người nói là sau tám ngày thì họ quên mất tất cả mọi giấc mơ. Nhưng nếu có một người nào chết thì trí nhớ của họ được phục hồi và những người này đi cầu thần linh, những người kia mọi đây là thần giao cách cảm.

Một trong số người đang hút xìà tuyên bố:

- Điều anh vừa nói tương đối đúng. Còn câu chuyện thứ hai là thế nào?

- Ô? Câu chuyện thứ hai của tôi thì rất tế nhị. Vì nó đã xảy ra đối với tôi và tôi cũng không đánh giá nó. Người ta sẽ không công bằng khi đánh giá mình. Cuối cùng chuyện là thế này.. Tôi đã có quan hệ tình ái với một người đàn bà trẻ, tôi không bao giờ chú ý, không bao giờ nhìn kĩ, không bao giờ nhận xét, như người ta nói.  “Tôi xếp cô ta vào loại không đáng kể tuy rằng cô ta không xấu lắm; đối với tôi thì hình như có cặp mắt, chiếc mũi, cái miệng mớ tóc như thế nào đó, một diện mạo buồn tẻ; đó là một trong số người mà tôi gặp một cách ngẫu nhiên, không thể ngăn được tuy không thích lắm.

“Một buổi tối tôi ngồi viết những lá thư bên cạnh lò sưởi trước khi đi nằm, tôi  cảm thấy như đang đứng giữa những ý nghĩ phóng đãng, các hình ảnh ấy đi qua đầu tôi khi tôi bỏ ra vài phút để mơ màng, chiếc bút rời khỏi tờ giấy, một thứ hơi thở qua tâm trí, một sự run động nhẹ nhàng của con tim, và ngay lập tức chẳng có lí do gì, không có một chủ định gì, tôi nhìn thấy rất rõ như tôi đang sờ thấy, từ đầu tới chân, không có vì che đậy. Người đàn bà trẻ ấy, mà trước đó mấy giây đồng hồ tôi không hề nghĩ đến, đó là quãng thời gian để tôi nhớ lại tên cô ta. Rồi tôi nhận ra rất nhiều tính cách của cô ấy mà trước đây tôi không chú ý, một sự dịu dàng, một sự lôi kéo uể oải, chúng gợi lên trong tôi một sự lo ngại về tình yêu khi tôi đang theo đuổi cô ta. Nhưng tôi không nghĩ ngợi nhiều. Tôi đi nằm, tôi ngủ. Và tôi mơ.

“Chắc hẳn các bạn cũng có những giấc mơ khác thường, trong đó các bạn làm chủ cái không thể được, mở được những cánh cửa không thể vượt qua, có được những sự vui mừng trong thất vọng và có những cánh tay không thể dò được, đúng không?

“Ai trong số chúng ta trong những giấc ngủ rối loạn, căng thẳng hổn hển mà không giữ lại một cảm giác khác thường, cái cảm giác mà tinh thần của người ta vẫn lưu giữ? Và các bạn có chú ý đến niềm vui thú siêu phàm mang lại sự may rủi của giấc mơ không? Và sự say sưa điên rồ đã rơi vào các bạn, sự co thắt lay động các bạn, và một sự âu yếm vô tận, mơn man đã đi sâu vào con tim các bạn, bằng cái ảo ảnh đáng mến và tàn bạo đã như là một thực tế.

“Tôi cảm thấy tất cả những cái đó với một sức mạnh không thể nào quên được. Người đàn bà ấy đã là của tôi, là của tôi khi hơi ấm da thịt nàng còn lưu lại trên các ngón tay của tôi, mùi vị của da thịt vẫn đọnglại trong đầu tôi, những cái hôn còn vươn trên môi tôi, những tiếng nói còn vang trong tai tôi, vòng tay vẫn còn ôm ngang người tôi, còn lại tất cả sau khi tôi thức giấc một cách tuyệt diệu và thất vọng.

“Và trong đêm ấy, giấc mơ đã lặp lại ba lần.

“Sáng hôm sau cô ta ám ảnh tôi, ám ảnh đầu óc và các cảm giác của tôi tới mức không giây phút nào tôi không nghĩ đến cô ta.

“Cuối cùng không biết làm thế nào, tôi mặc quần áo đi tìm người đàn bà trẻ ấy. Đi trên cầu thang tôi cảm động đến run người, tim tôi đập mạnh, một mong muốn mãnh liệt xâm chiếm từ đầu đến chân tôi.

“Tôi bước vào phòng. Cô ta đứng thẳng lên để nghe tôi xưng tên và bất chợt hai cặp mắt của chúng tôi giao nhau, nhìn nhau chằm chằm. Tôi ngồi xuống.

“Tôi nói một vài câu rời rạc nhưng hình như cô ta không muốn nghe. Tôi không nói nữa mà tôi bất chợt ôm chầm lấy cô ta, ôm thật chặt và tất cả những gì có trong giấc mơ nay tái hiện, tất cả rất dễ dàng nhanh chóng điên dại khiến tôi nghĩ rằng mình chưa thức giấc... Người đàn bà trẻ ấy là tình nhân của tôi trong suốt hai năm...”.

- Vậy anh kết luận như thế nào - Một tiếng hỏi cất lên.

Người kể chuyện như đang ngập ngừng - Tôi kết luận...Tôi kết luận đây là một sự trùng hợp! Nhưng ai mà biết được? Có thể là tôi đã nhìn cô ta mà không mấy chú ý và những cái đó đã trở lại với tôi trong đêm ấy bằng trí nhớ một cách bí mật và không có ý thức, trí nhớ thường nhắc lại cho chúng ta những cái đã quên lãng một cách cố ý, vượt qua trí thông minh của chúng ta mà chúng ta không quan tâm!

Một người khác lên tiếng:

- Anh muốn nói gì thì tuỳ anh, nhưng anh không tin vào thần giao cách cảm thì anh là kẻ vô ơn, anh bạn thân mến.