← Quay lại trang sách

ROSE Tặng Léon Chapron.

Hai người đàn bà trẻ có vẻ như đang bị khâm liệm bằng những lớp hoa. Chỉ có hai người trong một chiếc xe lan-đô lớn chở những bó hoa như một chiếc giỏ khổng lồ ( [18] ). Trên ghế phía trước bọc xa-tanh trắng chứa đầy hoa tím của Thành phố Nice và trên tấm da gấu trên đùi hai người là những bó hoa hồng, hoa mi-mô-da, hoa đinh hương, hoa cúc tây, hoa huệ, hoa cam được buộc bằng những dải lụa như đang đè nặng lên hai tấm thân mảnh dẻ chỉ còn để hở trên chiếc giường rực rỡ thơm ngát ấy hai cánh tay và một phần cổ áo của người này màu xanh và người kia màu hoa cà.

Chiếc roi của người đánh xe được bao bằng da chân ngỗng, dây cương được nhồi cỏ, vành bánh xe có màu vàng lục; và ở chỗ treo đèn có hai bó hoa lớn, hình tròn trông giống như cặp mắt của con vật có bánh xe đang lăn trên đường. Chiếc xe lan-đô đang chạy nước kiệu trên đường phố Antibes, đi theo là những cỗ xe kết hoa, những phụ nữ trong xe như đang bị chìm trong những làn sóng của hoa tím. Đó là ngày hội hoa ở Cannes.

Mọi cỗ xe đều đến đại lộ Fonciere nơi cuộc chiến sẽ xảy ra.

Trên khu phố rộng mênh mông hai hàng xe kết hoa chạy đi, chạy lại như những dải hoa dài bất tận. Ngươi ta ném hoa từ xe này sang xe khác. Hoa bay trong không trung như những viên đạn đập vào mặt rồi rơi trên đường đầy bụi, nơi có một đội quân trẻ con đang nhặt.

Những đám đông dân chúng đứng trên vỉa hè bị những hiến binh cưỡi ngựa ngăn và đẩy một cách thô bạo không cho những người chân đất tò mò đang muốn chạy xuống đường, như không cho phép những kẻ nghèo hèn đứng lẫn vào những người giàu có mà chỉ được yên lặng đứng nhìn.

Trong những cỗ xe người ta nhận ra nhau, gọi nhau, người ta bắn nhau bằng những bông hoa hồng. Một chiếc xe có nhiều phụ nữ xinh đẹp, vận bộ đồ màu đỏ như quỉ, đang lôi kéo cái nhìn của mọi người. Một ông trông rất giống Henri IV ( [19] ) thích thú ném rất mạnh một bó hoa lớn, buộc bằng một sợi dây cao su; sợ bị ném trúng mình đàn bà thì nhắm mắt lại còn đàn ông thì cúi đầu xuống để tránh, nhưng bó hoa chỉ bay một đường vòng cung sau đó lại về với chủ nó.

Hai người đàn bà trẻ sau khi đã ném hết hoa của mình thì nhận được một bó hoa nhỏ, Sau một tiếng đồng hồ chiến đấu, đã thấm mệt, họ ra lệnh cho người đánh xe lên đường đi ra đảo Juan. Mặt trời khuất bóng ở Esterel vẽ thành một mảnh đen ở chân trời đỏ au có in hình những rặng núi phía xa.

Biển lặng màu xanh sáng sát với đường chân trời. Hòn đảo lúc này trông giống một đàn những con vật quái dị trên biển, những con vật kinh khủng bất động có vây và có bướu, có mào bằng lông, mắt đỏ rực trong bóng tối.

Hai người đàn bà trẻ nằm xuống, đắp người bằng chiếc áo choàng lông nặng nề. Sau đó một người nói:

- Có những buổi tối dễ chịu, mọi việc đều tốt đẹp. Đúng không, Margot?

Người kia đáp:

- Phải, rất tốt đẹp. Nhưng lúc nào chị cũng thấy nó còn thiếu một cái gì đó.

- Là cái gì? Em thấy mình hoàn toàn sung sướng. Em không thiếu cái gì cả.

- Thiếu chứ! Tại em không chịu suy nghĩ đó thôi. Một cái gì đó làm cơ thể người ta đờ đẫn, người ta muốn đòi hỏi nhiều hơn...cho trái tim của họ.

Người kia tươi cười:

- Một chút tình yêu ư?

- Đúng thế.

Họ im lặng nhìn về phía trước, sau đó người có tên là Marguerite lẩm bẩm:

- Hình như cuộc sống trở nên không thể chịu đựng được nếu không có cái đó. Em rất muốn có cái đó, dù là của một con chó. Chúng ta đều như vậy cả, đúng như chị nói.

- Nhưng không, em thân mến. Chị thì muốn được mọi người yêu, bất kể là ai. Em có tin rằng chị rất dễ chịu khi được...(Người này đang tìm ai có thể yêu mình bằng cách đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi nhìn về phía chân trời, cặp mắt của bà ta quay lại nhìn hai chiếc khuy đồng lấp lánh trên lưng áo của người đánh xe rồi mỉm cười nói tiếp: )... khi được người đánh xe của mình yêu.

Bà Margot tươi cười rồi hạ thấp giọng:

- Chị cam đoan với em, em sẽ rất vui sướng nếu em được một tên đầy tớ yêu. Cái đó đã đến với chị hai, ba lần rồi. Chúng liếc mắt một cách kì cục, cười chết đi được. Tất nhiên người ta phải tỏ ra nghiêm khắc hơn, để chúng không si mê nữa, sau đó người ta tống chúng ra khỏi nhà với một lí đo nào đó...

Bà Marguerite nghe, mắt nhìn về phía trước rồi tuyên bố:

- Không, trái tim của người hầu thì không đủ đối với em. Chị hãy nói tại sao chị biết chúng yêu chị.

- Chị nhận ra chúng cũng như mọi người khác khi họ trở nên ngớ ngẩn.

- Em thấy những người yêu em không tỏ ra ngốc nghếch đâu.

- Ngu đần, không thể nói chuyện được, không thể trả lời được không hiểu đó là cái gì.

- Có phải những cái đó là sự biểu hiện tình yêu của một tên đày tớ không? Chị có... cảm động có vui thích không?

- Cảm động thì không, còn vui thích thì có đôi chút. Dù sao đi nữa, phụ nữ thường vui thích trước tình yêu của một người đàn ông.

- Ô! Chị Margot.

Đúng thế, em thân mến. Chị sẽ kể cho em nghe một câu chuyện khác thường đã xảy đến với chị. Em sẽ thấy lạ lùng và bối rối khi điều đó đến với chúng ta.

Cách đây bốn năm, vào mùa thu, chị đi kiếm một cô hầu phòng. Chị đã cố gắng xem xét người này người khác đến năm hoặc sáu người, nhưng không vừa ý và chị đã thất vọng cho đến khi tìm được một người trong mục rao vặt trên báo: một cô gái biết khâu, biết thêu, biết sửa tóc và... biết nói tiếng Anh nữa... đang tìm việc làm.

Chị viết thư theo địa chỉ trên báo và hôm sau người ấy đến trình diện. Cô ta người mảnh khảnh, hơi xanh xao, vẻ rụt rè và có cặp mắt đen rất đẹp. Chị ưng ý ngay lập tức. Chị hỏi giấy chứng nhận của cô ta; cô ta đưa ra một tờ giấy viết bằng tiếng Anh vì cô ta đã thôi việc ở nhà phu nhân Rymwel sau mười năm phục vụ.

Giấy chứng nhận nói thêm đây là do ý muốn trở về Pháp và cô không bị chê trách trong suốt thời gian phục vụ nhiều năm ấy, và cô gái thích làm đỏm theo kiểu Pháp.

Cách viết của người Anh làm chị buồn cười và chị đồng ý để cô ta làm người hầu phòng cho mình.

Tên cô ta là Rose và nhận việc ngay hôm ấy.

Sau một tháng chị thấy thích cô ta.

Đây là một sự khám phá, một viên ngọc và là một hiện tượng. Cô ta biết sửa tóc theo thị hiếu, biết vò đănten tốt hơn cả người mẫu và biết may váy áo nữa.

Chị ngạc nhiên về tài năng của cô ta. Chưa lúc nào chị được phục vụ tốt đến như vậy.

Cô ta mặc áo cho chị với những ngón tay nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên. Không khi nào động chạm đến da thịt chị vì chị thấy không có vì khó chịu bằng việc tiếp xúc với bàn tay của cô hầu phòng. Lập tức chị tiêm nhiễm những thói quen lười biếng vì không gì dễ chịu bằng để cô ta mặc giúp quần áo từ đầu xuống đến chân, từ sơ-mi cho đến đôi tất. Cô người hầu rụt rè, lúc nào mặt cũng ửng đỏ và lúc nào cũng im lặng. Khi chị ra khỏi bồn tắm, cô ta xức nước thơm và lấy khăn lau người cho chị; khi chị thiu thiu ngủ trên đi-văng chị coi cô ta như một người bạn với địa vị thấp kém hơn là một người hầu bình thường.

Một buổi sáng người gác cổng với vẻ bí mật xin được nói chuyện với chị. Chị ngạc nhiên và cho ông ta vào. Đây là một người có thể tin cậy được, một quân nhân, trước kia là sĩ quan tuỳ tùng của chồng chị. Ông ta có vẻ khó chịu về điều sẽ nói. Cuối cùng ông ta nói nhỏ:  Thưa bà, ở dưới kia có ông thanh tra Cảnh sát của khu phố.

Chị bất chợt hỏi:

- Ông ấy muốn vì?

- Ông ta muốn khám toà nhà này.

Cảnh sát là rất có ích nhưng chị không ưa họ. Chị thấy đây không phải là một nghề lịch sự. Và chị bực mình hỏi:

- Tại sao lại khám? Có vấn đề gì? Họ không được vào!

Ông các cổng nói tiếp:

- Ông ta quả quyết rằng trong toà nhà này có một tên vô lại đang ẩn nấp.

Đến đây thì chị sợ và ra lệnh đưa ông thanh tra tới gặp chị để giải thích rõ. Đây là một người có học vấn, đã được thưởng Bắc đẩu bội tinh. Ông ấy xin lỗi, sau đó khẳng định trong số đầy tớ của chị có một tên tù khổ sai lẩn trốn!

Chị trả lời tất cả bọn họ đã được kiểm tra kĩ trước khi cho vào làm việc. Và chị đọc tên từng người:

- Ông gác cổng Pierre Couffin, cựu quân nhân?

- Không phải.

- Người đánh xe François Pingau, con trai người chủ trang trại của cha tôi?

- Không phải.

- Người chăm sóc chuồng ngựa, dân Champagne?

- Không phải.

- Ông thấy đấy, ông nhầm rồi.

- Xin lỗi bà, tôi tin chắc là mình không nhầm. Hắn đã phạm trọng tội. Xin bà cho gọi tất cả tới trước mặt bà và tôi.

Chị đành chịu và cho gọi tất cả những người giúp việc tới nam cũng như nữ.

Nhìn một thoáng ông thanh tra Cảnh sát tuyên bố:

- Đây chưa phải là tất cả.

- Xin lỗi ông còn một người hầu phòng là một cô gái, ông có thể cho rằng đây là một tên tù khổ sai lẩn trốn ư?

Ông ấy hỏi:

- Tôi có thể xem mặt cô ta chăng?

- Chắc chắn là được.

Chị giật chuông và Rose xuất hiện. Khi cô ấy tới nơi thì ông thanh tra ra một cử chỉ và hai nhân viên Cảnh sát đứng nấp sau cánh cửa mà chị không biết nhảy ra tóm lấy cô ấy rồi trói chặt hai tay bằng một sợi dây thừng.

Chị kêu lên một tiếng tức giận và định nhảy ra ngăn cản họ. Ông thanh tra Cảnh sát ngăn chị lại:

- Thưa bà, cô này là một người đàn ông tên là Jean Nicolas Lecapel, bị án tử hình vì tội giết người và cưỡng dâm. Tội của hắn được giảm xuống thành tù cấm cố. Hắn đã trốn cách đây bốn tháng. Chúng tôi truy lùng hắn từ bấy đến nay.

Chị phát điên lên và không tin. Ông thanh tra mỉm cười rồi nói:

- Tôi chỉ xin đưa ra một chứng cứ. Cánh tay hắn có vết xăm. Ống tay áo được kéo lên. Đúng là như vậy. Người Cảnh sát còn hỏi thêm:

- Xin bà miễn cho chúng tôi việc nêu ra những chứng cứ khác.

Và người ta áp tải người hầu phòng của chị đi.

⚝ ✽ ⚝

- Em có tin không cái chế ngự chị không phải là sự tức giận đã bị chơi một vố như thế, bị đánh lừa, bị đưa ra làm trò cười; không phải là sự xấu hổ là đã được thay váy áo, được xoa bóp bởi con người ấy mà là một... sự nhục nhã sâu cay...một sự nhục nhã của phụ nữ. Em hiểu không?

- Em chưa hiểu.

- Nào...Em suy nghĩ mà xem...hắn đã bị kết tội...vì cưỡng dâm, người đàn ông ấy...và chị nghĩ... tới người mà hắn đã cưỡng hiếp...và cái đó đã nhục mạ chị...thế đấy...Bây giờ thì em hiểu chưa?

Và bà Marguerite không trả lời. Bà ta nhìn thẳng về phía trước với cặp mắt đăm đăm và khác thường hướng vào hai chiếc khuy đồng lấp lánh, với nụ cười của con quái vật thân người, đầu sư tử mà phụ nữ thường có.