← Quay lại trang sách

Chương 4

Chuyến tàu Kodama xuất phát từ Tokyo đông hơn Godai tưởng, song may mắn là anh vẫn tìm được một chỗ ngồi ở băng ghế tự do. Từ đây đến ga Mikawa Anjo mất khoảng hai tiếng rưỡi. Nếu đến ga Nagoya bằng tàu Nozomi rồi chuyển sang tàu Kodama và quay lại một ga thì sẽ tiết kiệm được chừng ba mươi phút, nhưng tiền vé chênh nhau tận 2.000 yên. Cũng vì muốn giảm bớt kinh phí mà Nakamachi không được duyệt cho đi cùng Godai.

Ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ, Godai xem lại tờ giấy anh nhận được từ Tsutsui tối hôm qua.

Kuraki Tatsuro là tên người đàn ông mà anh đang trên đường tới gặp. Dựa theo năm sinh thì hiện tại người này đã sáu mươi sáu tuổi. Ngoài ra hầu như không có thông tin gì khác.

Tại văn phòng luật Shiraishi, tên những người gọi điện tới kèm theo ngày giờ gọi đều được ghi chép lại. Vì điện thoại có chức năng hiển thị số người gọi nên nếu đã xác nhận được số điện thoại, họ sẽ ghi cả thông tin đó nữa. Nghe đâu từ ngày mở văn phòng riêng, Shiraishi Kensuke có thói quen là sau khi kết thúc một ngày làm việc sẽ luôn nhìn lại bản ghi chép ấy để rà lại xem ngày hôm đó ông đã nói chuyện gì, với ai.

Theo những ghi chép đó thì vào ngày mùng 2 tháng Mười, một người có tên là Kuraki đã gọi điện tới văn phòng. Số điện thoại được ghi lại là số di động. Xác nhận với Nagai Setsuko thì chị ta nói vẫn nhớ người này. Tuy nhiên, chị ta chỉ chuyển máy cho Shiraishi Kensuke nên ngoài việc người đó là nam giới ra, chị ta hoàn toàn không biết gì hơn. Đương nhiên, cả lý do ông ta gọi tới cũng là một ẩn số.

Trong danh sách thân chủ, không có người nào mang họ Kuraki. Người này chỉ gọi tới duy nhất một lần đó, cũng không thấy ghi chép về việc ông ta ghé đến văn phòng.

Rốt cuộc ông ta là ai? Nếu là nghi phạm thì còn có thể xin lệnh yêu cầu nhà mạng cung cấp thông tin, nhưng ở giai đoạn hiện tại việc đó là không thể.

Rốt cuộc cảnh sát đành gọi vào số điện thoại đó để trực tiếp xác nhận. Cân nhắc đến việc để người khác giới gọi sẽ dễ nói chuyện hơn nên một nữ cảnh sát đã đảm nhận nhiệm vụ này.

Nữ cảnh sát không nói chi tiết về vụ án mà chỉ hỏi họ tên đầy đủ, địa chỉ liên hệ của người đàn ông, nói đây là một phần trong quá trình điều tra. Đối phương không từ chối trả lời, tự xưng mình là Kuraki Tatsuro và còn đọc địa chỉ cho nữ cảnh sát. Trong ấn tượng của nữ cảnh sát, cô không nghĩ đối phương đã tỏ ra bối rối.

Sau đó, Tsutsui gọi cho Kuraki Tatsuro một lần nữa, đề nghị ông ta bớt chút thời gian vì họ có chút chuyện muốn hỏi. Kuraki trả lời rằng hiện ông ta không vướng bận công việc nên sẵn sàng tiếp chuyện bất cứ lúc nào.

Vì thế hôm nay Godai mới có chuyến công tác tới Mikawa Anjo như thế này.

Nghe nói Kuraki đã gặng hỏi Tsutsui xem cảnh sát muốn nghe chuyện gì từ ông ta. Hẳn là vậy rồi. Chắc chắn ông ta đã nghĩ phải có chuyện gì ghê gớm lắm thì cảnh sát mới lặn lội từ Tokyo đến tận nhà mình như vậy. Ngay cả khi không làm điều gì khuất tất, ông ta sẽ vẫn tò mò muốn biết.

Song, dĩ nhiên Tsutsui chỉ có thể trả lời rằng, “Chuyện đó khi nào gặp chúng tôi sẽ nói.” Mặc dù chưa rõ Kuraki có dính líu đến vụ án hay không song có một quy tắc vàng trong điều tra là, không cung cấp thông tin thừa thãi cho đối phương nếu chưa trực tiếp gặp.

Khoảng hơn 11 giờ trưa, Godai đặt chân đến ga Mikawa Anjo. Bước ra ngoài, anh thấy một vòng xuyến nhỏ. Trong bãi đậu xe, có vài chiếc xe đỗ rải rác. Xung quanh không có nhiều những tòa nhà lớn, cũng chẳng thấy tấm biển hiệu sặc sỡ nào, nơi đây phảng phất một bầu không khí mộc mạc, thôn quê.

Ở bãi đậu taxi, chỉ có độc một chiếc xe trống đang đứng chờ khách. Godai cho bác tài xem tấm bản đồ mà anh đã in sẵn.

“À, Sasame hử?” Bác tài nói rồi khỏi động xe.

“Hóa ra đọc là Sasame, chứ không phải Shinome ạ?” Godai hỏi. Điểm đến của anh là Sasame, thành phố Anjo.

“Đúng rồi. Dân từ nơi khác đến chắc không biết cách đọc đúng đâu. Vùng này chẳng có thứ gì nổi tiếng hết trơn mà,” bác tài vừa mỉm cười vừa nói, nghe lẫn chút giọng địa phương. Xem ra đây là giọng Mikawa.

Godai đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đường sá thông thoáng, vỉa hè cũng rộng rãi. Hai bên đường là nhà dân và những hàng quán. Ở đây không có nhà cao tầng, bù lại dù là nhà dân hay hàng quán thì cũng đều chiếm rất nhiều mặt bằng. Godai trộm nghĩ khi đã quen sống ở một nơi như thế này, dễ chừng người ta sẽ chẳng thể sống nổi trong những khu dân cư đông đúc ở Tokyo nữa.

Chưa đầy mười phút sau khi lăn bánh, taxi đã dừng lại. “Nó ở đoạn này đây,” bác tài nói.

“Dừng ở đây được rồi ạ.”

Godai trả tiền taxi rồi xuống xe. Anh vừa đi vừa đối chiếu khung cảnh xung quanh với tấm bản đồ. Những ngôi nhà cả mới lẫn cũ nằm san sát. Điểm chung giữa chúng là nhà nào cũng có chỗ đậu xe. Không khó để bắt gặp những ngôi nhà có tới mấy chiếc xe hơi đang đỗ.

Ngay cả ngôi nhà có treo tấm biển đề tên Kuraki ở trước cổng cũng có nhà để xe ngay bên ngoài. Đậu ở đó là một ô tô con màu ghi. Trên gương chiếu hậu bên trong xe có treo một tấm bùa.

Bên dưới biển tên là bộ chuông đàm thoại. Godai bấm nút và chờ đợi, đoạn anh nghe tiếng một người đàn ông thưa “Vâng, tôi nghe.”

“Tôi từ Tokyo tới.”

“Vâng.”

Lát sau, có tiếng mở khóa, cánh cửa ngoài hiện mở ra. Một người đàn ông khoác áo cardigan, khuôn mặt gầy gò hệt như bức ảnh trong bằng lái đi ra. Có điều, thân hình ông ta nom rắn chắc hơn Godai tưởng.

“Tôi là Godai. Xin lỗi vì đến quấy quả ông như thế này,” Godai vừa rút huy hiệu của Sở Cảnh sát Tokyo ra vừa tiến đến gần người đàn ông, chìa cho ông ta xem rồi lại mau chóng cất ngay vào túi ngực. Thay vào đó, anh giơ danh thiếp của mình ra.

Kuraki nhận lấy tấm danh thiếp, nheo mắt nhìn, đoạn mời Godai vào nhà.

“Tôi xin phép,” Godai cúi đầu rồi bước vào bên trong. Anh được dẫn vào một căn phòng kiểu Nhật nằm ngay gần cửa. Có điều trên chiếu tatami lại đặt một bộ bàn ghế mây. Cạnh tường có một ban thờ Phật nhỏ, phần tường ngay phía trên ban thờ treo bức ảnh chân dung một phụ nữ mà có lẽ là di ảnh dùng trong đám tang. Người phụ nữ trong ảnh áng chừng trên dưới năm mươi tuổi. Mái tóc ngắn trông rất hợp với khuôn mặt tròn trịa của bà.

“Bà nhà tôi đấy,” Kuraki nói, có vẻ ông đã nhận ra ánh mắt Godai đang nhìn về phía bức ảnh. “Bà ấy qua đời cách đây mười sáu năm. Bà xã hơn tôi một tuổi nên tính ra ngày đó bà ấy mới năm mốt tuổi.”

“Còn trẻ như vậy mà, tôi rất lấy làm tiếc. Bà nhà gặp tai nạn hay sao ạ?”

“Không phải, bà ấy bị bệnh bạch cầu dòng tủy. Nếu được ghép tủy có lẽ mọi chuyện sẽ ổn, nhưng rốt cuộc chúng tôi không tìm được người hiến tủy.”

“Ra vậy…” Godai tắc tị, không biết phải đáp lại như thế nào.

“Thành thử tôi chỉ có một thân một mình. Bao năm nay tôi chưa pha ấm trà nào. Nếu không phiền anh dùng tạm trà đóng chai vậy.”

“Thôi ạ, không cần đâu, ông đừng bận tâm.”

“Vậy ư? Thế thì tôi cũng không bày vẽ nữa. À, anh ngồi đi.”

Theo lời thúc giục của Kuraki, Godai bèn ngồi xuống ghế.

“Chắc hôm qua ông cũng được nghe qua điện thoại rồi, trong quá trình điều tra một vụ án, chúng tôi thấy xuất hiện cái tên Kuraki. Chả là trong lịch sử cuộc gọi tới văn phòng luật Shiraishi ở Tokyo có lưu lại số điện thoại của ông. Sở dĩ chúng tôi coi đây là vấn đề cần quan tâm bởi chúng tôi đang điều tra về việc ông Shiraishi bị sát hại.”

Sau khi nói một tràng dài, Godai liền thăm dò phản ứng của Kuraki. Người đàn ông già nua với khuôn mặt gầy tong teo hầu như không thay đổi nét mặt, chỉ khẽ gật đầu.

“Ông có biết chuyện ông Shiraishi bị sát hại không ạ?”

“Hôm qua sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, tôi có lên mạng tìm hiểu thử. Trông thế này thôi chứ máy tính thì tôi vẫn biết xài. Biết tin về vụ án, tôi kinh ngạc lắm. Cảnh sát có đến tìm tôi, âu cũng đành chịu,” giọng Kuraki rất điềm tĩnh.

“Nếu ông đã biết về vụ án thì dễ nói chuyện rồi. Tôi tới đây hôm nay là để hỏi về lý do ông gọi điện cho ông Shiraishi. Ông có quan hệ như thế nào với ông ấy?”

Kuraki bèn vuốt mái tóc đã cắt ngắn ra đằng sau.

“Chẳng có quan hệ gì đặc biệt cả. Thậm chí tôi còn chưa gặp ông ấy bao giờ. Hôm đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với ông ấy.”

“Tức là ông đã gọi điện cho một người chưa từng gặp mặt ư? Để làm gì kia?”

“Để xin tư vấn.”

“Tư vấn?”

“Tư vấn về luật. Hiện tại tôi đang có chút vấn đề liên quan đến tiền bạc. Tôi đang xích mích với người ta. Vì không biết luật pháp quy định như thế nào nên tôi mới gọi cho ông ấy.”

“Tại sao ông lại gọi cho ông Shiraishi?”

“Gọi cho ai cũng thế cả. Tôi lên mạng tìm hiểu thử, thấy chỗ đó quảng cáo là nếu cần tư vấn những chuyện đơn giản, họ sẵn sàng giải đáp qua điện thoại. Đã vậy còn miễn phí nữa. Về phần mình, tôi không có ý định nhờ vả họ một cách nghiêm túc, thành thử Tokyo hay Osaka cũng chẳng thành vấn đề.”

Nghe câu trả lời không chút vấp váp của Kuraki, Godai bỗng thấy người oải hết cả ra. Anh đã vô cùng hứng thú muốn biết tại sao một người đang sống ở tỉnh Aichi lại cất công gọi điện tới văn phòng luật ở Tokyo, ai dè hỏi ra mới biết câu chuyện lại đơn giản như vậy. Chưa kể nó còn rất thuyết phục.

“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể cho tôi biết cụ thể nội dung cuộc tư vấn đó.”

Trước lời đề nghị của Godai, Kuraki bỗng chau mày. “Tôi buộc phải nói ư?”

“À không, không hẳn là như vậy. Chỉ là nếu được thôi ạ.”

Kuraki liền lắc đầu với vẻ mặt khó đăm đăm.

“Xin lỗi anh nhưng vì có liên quan đến chuyện đời tư nên tôi không thể trả lời được. Không chỉ là đời tư của tôi mà còn của cả người khác nữa.”

“Vậy ư. Thế thì thôi vậy.”

Godai đưa phần đầu bấm của chiếc bút bi lên gãi gãi gáy. Cảm giác chưng hửng khi nghe lý do Kuraki gọi điện cho Shiraishi khiến anh không nghĩ ra nên hỏi gì tiếp theo. Đã vậy anh còn đang mót tiểu nữa.

Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại phát ra từ đâu đó. Có vẻ như điện thoại của Kuraki đang đổ chuông.

“À, tôi có điện thoại. Hình như tôi để nó ở đằng kia. Tôi xin phép một chút được không?” Kuraki hỏi.

“Đương nhiên rồi. À mà, tôi dùng nhờ nhà vệ sinh được không ạ?”

“Anh cứ tự nhiên. Nhà vệ sinh ở phía bên kia hành lang.”

Nhìn bóng Kuraki khuất hẳn phía cuối hành lang rồi, Godai liền đi vào nhà vệ sinh. Trong lúc giải quyết nhu cầu cá nhân, điều anh nghĩ đến không phải là câu hỏi dành cho Kuraki mà là nội dung anh sẽ viết trong bản báo cáo.

Đúng lúc Godai vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị quay lại căn phòng ban nãy, một lá bùa dán trên cột nhà gần đó đập vào mắt anh. Nhìn dòng chữ được viết trên lá bùa, toàn thân Godai bỗng đông cứng lại.

Trên đó ghi “Trước đền Tomioka Hachimangu,” bên dưới nữa là “Gia Đình Bình An” và “Làm Ăn Phát Đạt.”

Godai liền lấy điện thoại ra khỏi túi ngực. Anh đang định chụp lại lá bùa thì bỗng nghe tiếng bước chân, Kuraki từ bên trong đi ra.

“Có chuyện gì vậy?” Ông hỏi.

“À, không có gì ạ,” Godai bèn cất điện thoại vào túi.

Hai người lại tiếp tục ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn, nhưng lúc này tâm thế Godai đã thay đổi 180 độ so với vài phút trước.

“Ông đã lên Tokyo bao giờ chưa?” Godai hỏi. Ngay chính anh cũng nhận ra giọng nói của mình đã trở nên cứng nhắc hơn.

“Có, tôi lên rồi. Con trai tôi đang sống ở đó mà.”

“Con trai ư? Cậu ấy sống ở khu nào vậy?”

“Ở Koenji. Sau khi tốt nghiệp đại học trên Tokyo, nó ở lại đó làm việc luôn.”

“Ra vậy. Ông có hay lên Tokyo gặp con trai không?”

Kuraki khẽ nghiêng đầu. “Mỗi năm độ vài lần gì đó.”

“Lần gần đây nhất ông lên Tokyo là khi nào?”

“Khi nào nhỉ? Tôi nhớ là khoảng ba tháng trước… thì phải.”

“Nếu ông nhớ được ngày chính xác thì tốt quá.”

Kuraki nhìn chằm chằm Godai bằng ánh mắt sắc lẹm. “Tại sao?”

“Rất xin lỗi ông. Chúng tôi có lý do riêng,” Godai cúi đầu. “Với bất cứ ai có liên quan, chúng tôi đều hỏi như vậy. Mong ông hiểu cho.”

“Nói là liên quan, nhưng tôi chỉ gọi điện thôi mà.”

“Tôi thành thật xin lỗi,” Godai lặp lại.

Kuraki bèn thở dài bảo đợi một chút, đoạn cầm chiếc điện thoại đang để bên cạnh lên. Đó không phải điện thoại thông minh. Kuraki bắt đầu thao tác gì đó, vẻ mặt nghiêm túc, song Godai ngờ rằng ông ta đang cố tình câu giờ hòng nghĩ cách đánh lạc hướng viên cảnh sát đến từ Tokyo.

“Ngày 16 tháng Tám,” Kuraki vừa nhìn màn hình điện thoại vừa trả lời. “Tôi vẫn còn lưu đoạn trò chuyện với con trai qua email. Tôi ở Tokyo hai ngày một đêm. Chẳng là nghỉ lễ obon mà con trai tôi cũng không về nên tôi đành lên đó một chuyến. Năm nào cũng vậy đó.”

“Sau khi lên Tokyo, ông ngủ lại nhà con trai luôn à?”

“Đúng vậy. Con trai tôi vẫn còn độc thân nên cũng không cần giữ ý giữ kẽ làm gì.”

“Nếu không phiền, ông có thể cho tôi xin tên và địa chỉ liên lạc của anh ấy không?”

Nghe Godai nói, Kuraki khẽ cụp mắt xuống rồi chớp mấy cái liền. Xem ra ông ta đang do dự.

Lát sau, Kuraki mới mở lời. “Tên nó là Kazuma. Nó đang làm ở công ty…”

Kuraki đọc tên một công ty quảng cáo lớn, rồi vừa nhìn vào điện thoại vừa đọc số của con trai. Godai nhanh tay ghi lại những thông tin ấy.

“Mỗi lần lên Tokyo, ông thường làm gì? Có địa điểm nào ông hay lui tới không?”

“Cũng tùy lúc. Nếu có danh lam thắng cảnh nào chỉ có thể chiêm ngưỡng ở Tokyo thì tôi sẽ đến. Vài năm trước tôi đã lên tháp Skytree. Nhưng chỗ đấy chỉ được cái cao thôi chứ cũng chẳng có gì đặc sắc.”

“Thế còn đền chùa miếu mạo thì sao? Hình như rất nhiều người thích thăm thú những nơi như vậy.”

“Điền chùa miếu mạo… ấy à. Thế nào nhỉ? Tôi không ghét nhưng cũng không đặc biệt thích thú gì.”

“Tôi thấy trên cây cột trước nhà vệ sinh có dán một lá bùa của đền Tomioka Hachimangu. Trông nó không cũ lắm, có phải chính ông đã dán nó ở đấy không?”

“À, cái đó hả. Tôi được người ta tặng ấy mà. Tôi cũng chẳng tín đâu, nhưng nghĩ bụng người ta đã có lòng tặng nên tôi dán lên đó.”

“Được tặng ư? Chứ không phải ông đã đến đền Tomioka Hachimangu à?”

“Không phải đâu, người ta tặng tôi đấy.”

“Người đó là ai vậy? Ai đã tặng ông lá bùa ấy?”

Kuraki nhìn lại Godai với vẻ ngờ vực. Ánh mắt ông càng tỏ rõ sự cảnh giác.

“Sao anh lại hỏi chuyện đó? Chuyện ai tặng tôi có phải vấn đề gì to tát đâu.”

“Chuyện đó chúng tôi sẽ tự phán đoán. Ông có thể cho tôi biết ông đã nhận nó từ ai không?”

Kuraki bèn hít một hơi sâu rồi khẽ nhắm mắt lại. Có lẽ ông ta đang lần lại ký ức, song một lần nữa Godai lại có cảm giác đó là dáng vẻ của người đang cố tình trì hoãn thời gian.

“Xin lỗi anh,” Kuraki mở mắt ra, nói. “Tôi quên mất rồi.”

“Quên ư? Tôi nghĩ nếu không thân thiết thì chẳng ai lại đi tặng bùa cho người khác đâu.”

“Anh nghĩ vậy cũng không phải không có lý, nhưng tôi không nhớ ra được thì đành chịu chứ biết làm sao. Xin lỗi anh, tôi già rồi nên đâm ra lẩm cẩm.”

Một trong những câu trả lời phiền toái nhất khi lấy lời khai hay thẩm vấn chính là “quên rồi.” Nếu là “không biết” thì còn có thể đưa vật chứng ra để truy cứu rằng anh không thể không biết, nhưng với “quên rồi” thì đành bó tay.

Có điều, Godai cảm thấy mình đã thu hoạch được gì đó. Chuyến công tác lần này của anh đã không công cốc. “Ông gọi điện cho ông Shiraishi chỉ đơn thuần là để nhờ tư vấn về pháp luật nhỉ, vậy ông có trao đổi vấn đề đó với văn phòng luật nào khác không?”

Kuraki liền lắc đầu. “Không.”

“Có phải vì sau khi trao đổi với ông Shiraishi, vấn đề đó đã được giải quyết không?”

“Không phải, ngược lại mới đúng. Tôi chỉ nhận được từ luật sư Shiraishi một câu trả lời chiếu lệ mà chỉ cần tìm hiểu một chút trên mạng là ra ngay. Ngẫm ra thì người ta tư vấn miễn phí nên chuyện đó âu cũng là đương nhiên thôi. Sau đó tôi nghĩ bụng có tìm hiểu thêm cũng chẳng ích gì, đành từ bỏ ý định trao đổi với bên khác,” Kuraki điềm tĩnh trả lời, không hề lảng mắt đi chỗ khác. Dáng vẻ ấy vừa giống như ông ta chỉ đang thẳng thắn trả lời đúng sự thật, lại vừa giống như biểu hiện của sự tự tin tuyệt đối rằng lời nói dối của ông ta sẽ không bị bại lộ.

Dù là trường hợp nào, Godai cũng cảm thấy không thể làm sáng tỏ việc này ngay tại đây được. Duy có một điều anh cần phải xác nhận lại.

Godai nhìn đồng hồ đeo tay.

“Thật xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của ông. Vậy tôi xin hỏi một câu cuối cùng. Vào ngày 31 tháng Mười, ông có lên Tokyo không?”

“Ngày 31 tháng Mười… Nghe như thể anh đang hỏi bằng chứng ngoại phạm của tôi ấy nhỉ?”

“Tôi biết hỏi như vậy là vô cùng thất lễ. Nhưng chúng tôi cũng hỏi câu đó với tất cả những người có liên quan. Mong ông thông cảm.”

Kuraki bèn quay khuôn mặt khó chịu sang một bên. Ông ta đang nhìn lên tường. Trên đó có treo một tờ lịch.

“Ngày 31 tháng trước đúng không? Tiếc là hôm đó tôi không có lịch gì cả. Tóm lại, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác.”

“Như vậy nghĩa là thế nào?”

Kuraki quay lại, nhìn Godai.

“Nghĩa là tôi không đi đâu và cũng không có ai đến thăm tôi cả. Tôi đã ở nhà. Suốt cả ngày hôm đó.”

“Ông có thể chứng minh việc đó…”

“Chắc là không thể rồi,” Godai chưa nói dứt lời, Kuraki đã trả lời ngay lập tức. “Tôi không có bằng chứng ngoại phạm cho ngày hôm đó. Tiếc là như vậy.”

Câu trả lời không đem lại một chút cảm giác nao núng nào. Godai chợt nghĩ rồi đây anh sẽ phải điều tra ngọn ngành xem sự tự tin ấy từ đâu mà có.

Anh lại nhìn đồng hồ đeo tay. Đã quá trưa một chút. “Tôi hiểu rồi. Vậy là đủ rồi. Thật xin lỗi vì đã quấy rầy ông.”

Thấy Godai đứng dậy, Kuraki cũng đứng lên theo. “Xin lỗi anh nhé. Xem ra tôi không giúp được gì rồi.”

“Ồ không, chuyện đó thì…” Godai nhìn thẳng vào mặt Kuraki. “… vẫn chưa thể nói được gì.”

“Vậy ư?” Kuraki không định né tránh ánh mắt của Godai.

“Tôi xin phép,” Godai cúi đầu, dợm bước ra cửa.

“Anh cảnh sát này,” Kuraki liền gọi với lại. “Tôi đã nhớ nhầm một chuyện.”

“Nhớ nhầm?”

“Về ngày cuối cùng tôi lên Tokyo. Khi nãy tôi nói đó là dịp con trai tôi được nghỉ lễ obon mà quên khuấy mất là sau đó tôi có lên Tokyo một lần nữa.”

Godai lấy sổ tay ra. “Lần đó là khi nào vậy?”

“Ngày 5 tháng Mười. Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, tự dưng tôi muốn nhìn mặt con trai nên đã lên tàu shinkansen một cách vu vơ vậy thôi. Như thường lệ, tôi ngủ lại một đêm rồi hôm sau về. Vì không có ấn tượng gì đặc biệt nên tôi quên khuấy đi mất.”

Ngày 5 tháng Mười… Godai nhanh chóng suy nghĩ.

Lần đầu tiên Shiraishi Kensuke ghé Monzen-Nakacho là vào ngày 7 tháng Mười.

Tại sao Kuraki lại nói ra chuyện này ngay trước khi Godai chuẩn bị rời đi? Trước đó, ông ta đã thực sự quên mất sao? Nếu vậy thì cũng đành chịu. Song liệu có thể nghĩ đến khả năng nào khác không?

Godai đã hỏi địa chỉ liên lạc của con trai Kuraki.

Phải chăng Kuraki đoán kiểu gì cảnh sát cũng sẽ tìm đến chỗ con trai ông và trong trường hợp đó thì việc ông giấu nhẹm chuyện xảy ra ngày 5 tháng Mười sẽ rất dở. Bởi cảnh sát chỉ cần xác nhận với con trai ông ta là tất cả sẽ vỡ lở. Nếu đúng là như vậy, Godai rất tò mò muốn biết tại sao ông ta lại phải giấu giếm chuyện đó.

Nói vậy nhưng dù có hỏi chuyện đó ở đây xem ra cũng vô ích. Kiểu gì ông ta chẳng khăng khăng là mình đã quên mất.

“Tôi rất cảm kích trước sự hợp tác của ông. Cảm ơn ông rất nhiều.”

Godai nói lời cảm ơn rồi ra khỏi phòng. Trên đường đi ra cửa, anh chợt dừng chân trước lá bùa ban nãy.

“Nếu nhớ ra ai đã tặng, tôi nên liên lạc với anh phải không?” Kuraki hỏi.

“Vâng, xin nhờ ông ạ.”

“Vậy tôi sẽ thử nghĩ lại xem sao. Mặc dù không biết tôi có nhớ ra nổi không nữa.”

“Mong ông giúp cho.”

Đi giày xong, Godai lại một lần nữa nhìn lên Kuraki.

“Vậy nếu có việc gì tôi lại xin phép đến phiền ông.”

Sau một thoáng chau mày tỏ vẻ khó chịu, Kuraki khẽ gật đầu. “Vâng. Có gì mời anh cứ đến, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Tôi xin phép,” Godai nói rồi bước ra ngoài. Cửa vừa đóng đã nghe tiếng vặn khóa.

Godai đang định bước ra ngoài đường thì chợt nhớ ra một chuyện, liền đi lại gần chiếc ô tô đang đậu cạnh đó. Anh rướn người lên, căng mắt nhìn qua kính chắn gió. Trên gương chiếu hậu trong xe có treo một tấm bùa.

Đúng như Godai nghĩ. Trên mặt miếng vải đỏ là dòng chữ “Bùa an toàn giao thông – Đền Tomioka Hachimangu” được thêu bằng chỉ màu vàng.

Liệu Kuraki có bảo thứ này cũng là do người ta tặng không nhỉ? Và rằng ông ta đã quên mất người đó là ai.

Ra đến đường cái, Godai vừa đi vừa ngẫm nghĩ xem tại sao Kuraki không nói là ông ta đã mua lá bùa ấy. Nếu vậy ông ta đã chẳng phải đưa ra lời bao biện khiên cưỡng đến như thế.

Cũng có thể chuyện đó là thật không chừng. Trên thực tế, đúng là ông ta được tặng nên mới buột miệng trả lời như vậy. Nhưng vì không thể nói ra tên người đó nên trong lúc rối bời ông ta đành nói là đã quên mất.

Chẳng biết từ lúc nào, Godai đã rảo bước nhanh hơn. Anh đồ rằng sau khi trở về Tokyo anh sẽ có thêm rất nhiều việc cần làm.

Một trong ba tàu shinkansen chạy tuyến Tokaido, kết nối Tokyo với Osaka. Ba tàu này được đặt tên lần lượt là Kodama, Hikari và Nozomi, trong đó Nozomi là tàu chạy nhanh nhất.