Chương 5
Kuraki Kazuma làm việc tại Kudanshita, trong một tòa nhà văn phòng nhìn ra phố Yasukuni. Tuy nhiên, Godai không vào trong mà gọi điện cho anh ta từ bên ngoài tòa nhà. Biết người gọi điện cho mình làm việc tại Sở Cảnh sát Tokyo, con trai ông Kuraki tỏ ra rất ngạc nhiên. Khi Godai ngỏ ý muốn gặp vì có vài chuyện muốn làm rõ, anh ta liền hỏi đó là chuyện gì. Xem ra anh ta chưa nghe gì từ bố mình.
May thay Kazuma đang ở công ty và có thể ra ngoài một lát, bởi vậy họ hẹn gặp ở một quán cà phê cũ gần đó. Hôm nay Nakamachi cũng đi cùng Godai, hai người đang ngồi cạnh nhau tại một chiếc bàn nằm sâu bên trong quán, đợi Kazuma.
“Không biết ông Kuraki định thế nào nhỉ?” Nakamachi lên tiếng. “Sao ông ta không báo cho con trai biết người của Sở Cảnh sát Tokyo có thể sẽ tìm gặp anh ta? Hay ông ta nghĩ cảnh sát sẽ không làm vậy?”
“Không đời nào,” Godai khẳng định. “Con người đó rất mờ ám, không coi thường được đâu. Có lẽ ông ta đã nhận ra mình đang bị nghi ngờ, vả lại tôi dám cá ông ta cũng thừa hiểu lý do vì sao tôi hỏi về con trai ông ta. Không chừng ông ta nghĩ báo trước cho con trai cũng chẳng để làm gì. Chính vì cho rằng việc phím trước với nhau trái lại còn là hạ sách nên ông ta mới nói với tôi chuyện lên Tokyo vào ngày 5 tháng Mười.”
“Cũng đúng. Bởi cha con ông ta đã có thể phím trước với nhau hòng che giấu chuyện lên Tokyo vào ngày 5 tháng Mười.”
“Chính thế. Giả sử Kuraki có dính líu đến vụ án thì tôi vẫn nghĩ có lẽ con trai ông ta vô can.”
Mặc dù nói năng thận trọng song trong thâm tâm, Godai thậm chí cho rằng Kuraki chính là hung thủ, chứ đừng nói là có dính líu. Chuyện ông ta gọi điện cho Shiraishi, chuyện sau đó Shiraishi cất công tới tận Monzen-Nakacho, rồi cả chuyện lá bùa dán trên cột nhà và tấm bùa treo trong xe, tất cả đều quá sức đáng ngờ. Về điểm này, các vị cấp trên cũng chung ý kiến và đã ra lệnh cho một số điều tra viên khác làm rõ các mối quan hệ xung quanh Kuraki. Ngoài ra, tại Monzen-Nakacho, một nhóm rất đông các điều tra viên đã bắt đầu đem theo ảnh chân dung của Kuraki để đi dò la tin tức.
Cửa quán cà phê mở ra, một người đàn ông bước vào. Anh ta khoảng ba mươi tuổi. Sống mũi thẳng, khuôn mặt thanh tú. Godai lập tức nhận ra đó chính là con trai Kuraki. Anh ta có cặp mắt y chang bố.
Những vị khách khác đều đi có đôi có cặp hoặc đều là phụ nữ. Người đàn ông dừng ánh mắt lại nơi Godai đang ngồi, đoạn tiến đến chỗ anh, vẻ mặt có phần hơi căng thẳng. Godai và Nakamachi liền đứng dậy.
“Anh là người đã gọi điện cho tôi phải không?”
“Đúng vậy. Xin lỗi vì đã làm phiền anh trong giờ làm việc,” Godai không giơ huy hiệu của Sở Cảnh sát Tokyo mà chìa danh thiếp của mình ra.
Kuraki Kazuma nhìn tấm danh thiếp, nhíu mày vẻ nghi hoặc. Có lẽ đó là phản ứng của anh ta đối với dòng chữ Ban điều tra số Một. Gần đây, ngay cả những người dân bình thường cũng biết đó là phòng ban chuyên phụ trách mấy vụ án hình sự, ví như án giết người.
Thấy Kazuma ngồi xuống ghế với vẻ mặt bối rối, Godai và Nakamachi cũng ngồi lại vào chỗ của mình. Khi chủ quán với mái đầu bạc trắng bưng nước tới, Kazuma bèn gọi một cốc cà phê.
“Thế chuyện anh định nói là chuyện gì? Tôi thật sự rất tò mò,” Kazuma chừng như đang bày tỏ tâm trạng thật của mình.
“Tôi xin lỗi vì cách nói trên điện thoại chưa được rõ ràng. Chúng tôi không phải muốn nói chuyện gì cả mà là muốn hỏi vài điều liên quan đến bố anh.”
“Bố tôi ư?” Kazuma tỏ vẻ bất ngờ. Như thể anh ta không hề lường trước việc này. “Bố tôi, ý anh là ông Kuraki Tatsuro phải không?”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Kazuma chớp mắt liên hồi, tỏ vẻ không hiểu. “Bố tôi đã làm gì? Ông ấy đang sống ở thành phố Anjo, tỉnh Aichi cơ mà.”
“Chúng tôi biết. Nhưng nghe nói thi thoảng ông ấy có lên Tokyo nhỉ?”
“Thì đúng vậy, nhưng…”
“Lần gần đây nhất bố anh lên Tokyo là khi nào?”
“Khoan đã,” Kazuma khẽ giơ hai tay ra, hết nhìn Godai lại nhìn sang Nakamachi. “Các anh đang điều tra chuyện gì vậy? Bố tôi có liên quan như thế nào? Nếu các anh không nói trước cho tôi biết thì tôi cũng không thể trả lời câu hỏi của các anh được.”
Nghe vậy, Nakamachi liền nói bằng giọng như đang cười, “Sao có chuyện đó được. Ngay cả khi không biết chúng tôi đang điều tra về chuyện gì, chắc chắn anh vẫn có thể trả lời bố anh đã lên Tokyo vào ngày nào mà.”
“Đây là vấn đề về cảm xúc,” Kazuma đáp lại bằng ánh mắt mạnh mẽ. “Tôi sẽ phải nói ra chuyện riêng tư của gia đình mình, thế nên chí ít các anh cũng phải cho tôi biết lý do mới phải chứ.”
Đúng lúc bầu không khí đang có dấu hiệu trở nên đáng ngại thì cà phê được bung tới. Thấy Kazuma không định động vào cốc cà phê, Godai bèn mỉm cười, nói, “Anh uống đi. Nghe nói cà phê ở đây rất nổi tiếng. Để nguội mất thì phí lắm. Nào, xin mời.”
Bị giục như vậy, Kazuma đành rót sữa vào cốc cà phê với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đó là một vụ án mạng,” Godai nói trước khi Kazuma kịp đưa cốc cà phê lên miệng. “Một người vừa bị sát hại ở Tokyo này. Vì thế, chúng tôi đang điều tra tất cả những người đã tiếp xúc hoặc có thể đã tiếp xúc với nạn nhân. Tiếp xúc ở đây không chỉ là gặp gỡ trực tiếp mà còn bao gồm các hình thức liên lạc như điện thoại, email hoặc thư từ.”
“Tức là trong đó có tên của bố tôi sao?” Kazuma vẫn cầm cốc cà phê trên tay.
“Đúng vậy. Bố anh đã gọi điện cho nạn nhân.” Kazuma chỉ nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc xuống.
“Các anh có thể cho tôi biết đối phương là người như thế nào không…?”
“Chuyện đó thì chúng tôi không thể trực tiếp nói ra được. Nếu anh muốn biết bằng mọi giá thì hãy hỏi ông Kuraki. Ông ấy biết đấy.”
“Các anh đã gặp bố tôi rồi à?”
“Hôm trước, tôi đã đến gặp ông ấy. Chính bố anh đã cho tôi biết địa chỉ công ty và số điện thoại của anh.”
“Bố tôi chẳng nói nửa lời về chuyện đó…”
“Chắc hẳn ông ấy cũng có suy nghĩ riêng của mình. Vậy là tôi đã cho anh biết đại khái rồi đấy. Giờ anh trả lời chúng tôi được chưa? Lần gần đây nhất bố anh lên Tokyo là khi nào?”
“Các anh đợi cho một chút,” Kazuma nói rồi lấy điện thoại ra. Anh ta thao tác gì đó, có vẻ như là đang kiểm tra lịch.
“Ngày 5 tháng Mười,” câu trả lời của Kazuma đúng như dự đoán của Godai, song câu nói tiếp theo của anh ta không khỏi khiến anh vướng mắc. “Mà chính xác là ngày 6 tháng Mười.”
“Sao cơ?” Godai bất giác bật ra thành tiếng. “Thế nghĩa là thế nào?”
“Tôi không biết bố tôi đặt chân đến Tokyo vào khoảng mấy giờ ngày mùng 5. Nhưng ông đến căn hộ của tôi tầm một giờ sáng ngày hôm sau.”
“Thế cho đến lúc đó, bố anh đã làm gì, ở đâu?”
“Tôi không rõ. Tôi hỏi thì ông chỉ bảo là đi loanh quanh đây đó thôi. Lần nào cũng vậy nên tôi cũng không còn để ý nữa.”
“Lần nào cũng vậy… Thế hai bố con anh có ăn tối cùng nhau không?”
“Hồi đầu, chúng tôi cũng ăn cùng nhau đôi ba lần, nhưng đã mấy năm rồi chúng tôi không còn làm vậy nữa. Tôi cũng thấy ngại phải xếp lịch theo giờ giấc của bố nên hai bố con chỉ ngồi ăn với nhau bữa sáng hôm sau là đủ rồi. Tuy bố và con trai lâu ngày mới gặp nhau nhưng chúng tôi cũng không có chuyện gì để nói cả.”
“Bố anh thường trở về ngay sáng hôm sau à?”
“Tôi đoán vậy, nhưng cũng không rõ nữa. Gần nhà tôi có một quán cơm suất mở cửa từ sáng sớm, hai bố con thường ăn sáng ở đó rồi chia tay nhau trước cửa quán.”
“Tần suất bố anh lên Tokyo có nhiều không?”
“Độ hai, ba tháng bố tôi lên một lần.”
Điểm này trùng khớp với lời khai của Kuraki.
“Anh ở Tokyo được mấy năm rồi?”
“Tôi học đại học bốn năm rồi tốt nghiệp, sau đó cứ thế ở lại đây làm mười một năm, tính ra cũng được mười lăm năm rồi.”
“Bố anh bắt đầu lên Tokyo chơi từ hồi nào?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì từ dạo bố tôi về hưu. Ông bảo có thời gian rảnh nên lên đây thăm tôi.”
“Từ dạo đó, bố anh đã lên Tokyo với tần suất như hiện tại rồi à?”
“Để xem nào. Vâng, tôi nghĩ là đúng vậy.”
“Trong khoảng thời gian đó có xảy ra điều gì khác thường không? Việc tốt hay xấu gì cũng được. Kiểu hôm nay bố đã gặp chuyện này hay chuyện kia chẳng hạn.”
“Thế nào nhỉ,” Kazuma áp lòng bàn tay lên trán. “Có thể đã xảy ra một vài chuyện nhỏ nhặt. Nhưng tôi không nhớ. Xin lỗi các anh.”
“Lần nào lên Tokyo bố anh cũng đi một mình thôi à? Ông ấy có gặp gỡ ai không?”
“Chuyện đó thì…” Godai đã không bỏ lỡ vẻ lúng túng thoáng hiện trên nét mặt Kazuma. “Tôi chưa nghe bố tôi nhắc đến bao giờ. Ở trên này bố tôi không có người quen nào cả, vả lại tôi cũng không nghe kể ông ấy đã làm quen được với ai. Tôi nghĩ lúc nào ông ấy cũng chỉ có một mình thôi.”
“Thế à. Vậy chúng tôi xin phép hỏi hai câu nữa thôi. Nghe đến địa danh Monzen-Nakacho, anh có nhớ ra điều gì không? Hoặc đền Tomioka Hachimangu cũng được.”
“Monzen-Nakacho?” Kazuma có vẻ hơi hoang mang trước một cái tên anh ta không ngờ tới. Nom anh ta không giống đang diễn. Kazuma lắc đầu, hỏi ngược lại, “Có chuyện gì với nơi đó à? Sao lại xuất hiện những địa danh đó?” Chừng như anh ta thật sự không đoán biết được điều gì.
“Xin lỗi anh nhưng về chuyện đó, chúng tôi xin phép được từ chối trả lời. Sau đây là câu hỏi cuối cùng. Gần đây ông Kuraki có trao đổi chuyện gì liên quan đến luật pháp với anh không?”
“Luật pháp? Luật pháp như thế nào cơ?”
“Thế nào cũng được. Có thể liên quan đến tiền bạc mà cũng có thể liên quan đến quyền lợi gì đó. Ông ấy có bàn bạc với anh không?”
“Không, tôi chưa nghe những chuyện như thế bao giờ.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi hỏi xong rồi. Cảm ơn anh rất nhiều,” Godai gấp sổ lại.
“Tôi hỏi một câu được chứ?” Nakamachi im lặng nãy giờ cất tiếng. “Anh cảm thấy thế nào về những chuyến lên Tokyo của bố mình?”
“Cảm thấy thế nào ư? Ý anh là sao?”
“Tôi cũng là dân tỉnh lẻ nên rất hiểu, việc bố mẹ cứ dăm bữa nửa tháng lại lên Tokyo khá là phiền nhiễu. Hai, ba tháng lên một lần là tương đối thường xuyên. Theo lẽ thường, chẳng phải người ta sẽ thắc mắc không biết bố mẹ lên Tokyo làm gì mà nhiều thế hay sao? Nói là thăm thú Tokyo nhưng những nơi có thể đi cũng chỉ có từng đấy. Tôi nghĩ khi đó người ta sẽ sinh nghi, liệu có phải bố mẹ mình lên Tokyo vì một mục đích nào khác không?”
Kazuma tỏ rõ vẻ khó chịu. Anh ta nhăn trán, nhếch môi, cầm cốc cà phê lên. Sau khi uống hết cốc cà phê xem chừng đã nguội ngắt, anh ta đặt cốc xuống một cách thô bạo.
“Tôi không biết ở nhà anh, quan hệ giữa bố mẹ và con cái như thế nào, nhưng nhà chúng tôi theo chủ nghĩa không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Chuyện bố tôi thường xuyên lên Tokyo không liên quan gì đến tôi cả. Vì thế, chẳng có chuyện sinh nghi gì hết,” Kazuma chĩa ánh mắt về phía Godai. “Tôi còn phải làm việc, tôi xin phép dừng cuộc nói chuyện tại đây được chứ?”
“Đương nhiên rồi. Cảm ơn anh.”
Godai cúi đầu, lúc ngẩng lên đã thấy Kazuma đang sải bước ra cửa.
“Đòn cuối của cậu khá lắm,” Godai mỉm cười với Nakamachi ngồi bên cạnh. “Có lẽ thường ngày Kuraki Kazuma vẫn luôn nghi ngờ chuyện đó. Chính vì bị nói trúng tim đen nên anh ta mới mất bình tĩnh như vậy.”
“Nghi ngờ, tức là…”
Godai cười khẩy.
“Hừ, thường xuyên lên Tokyo nhưng lại không cho con trai biết mình đi đâu. Đã vậy còn tới căn hộ của con trai vào nửa đêm. Rồi còn chẳng nói chuyện gì đặc biệt, ngay hôm sau đã ra về. Khi người đàn ông hành động như vậy thì chỉ có thể nghĩ đến một lý do.”
“Là phụ nữ, đúng không ạ.”
Godai liền gật đầu cái rụp.
“Tôi nghĩ cả hai lá bùa thỉnh từ đền Tomioka Hachimangu đều là do phụ nữ tặng. Chỉ cần tìm ra người phụ nữ đó, vụ án ắt sẽ có tiến triển.”
“Vậy là chúng ta đã có một món quà ra trò đem về trụ sở rồi nhỉ,” Nakamachi tít mắt vui sướng.