← Quay lại trang sách

Chương 6

Ba ngày sau hôm đến gặp Kuraki Kazuma, cảnh sát tìm ra nhân vật được cho là người phụ nữ kia. Chính những điều tra viên làm nhiệm vụ đem ảnh chân dung của Kuraki Tatsuro đi hỏi han khắp Monzen-Nakacho đã lập công này. Sau nhiều ngày kiên trì dò la tin tức, không bỏ sót dù một hàng quán nhỏ nằm trong xó xỉnh của thị trấn, cuối cùng họ đã lấy được lời khai từ nhân viên của một cửa hàng bán rượu rằng “Đã nhìn thấy người này vài lần.” Dù cửa hàng đó không có chỗ cho khách ngồi uống rượu. Nơi người nhân viên đó bắt gặp Kuraki là một quán ăn nhỏ. Anh ta kể trong một lần đến giao rượu gấp cho quán ăn đó vì họ không đủ rượu phục vụ khách, anh ta đã trông thấy Kuraki ngồi ăn uống ở khu vực quầy.

Quán ăn đó có tên là Asunaro. Nghe nói họ mở quán ở Monzen-Nakacho tính đến nay đã được hơn hai mươi năm. Chủ quán là một bà lão gần bảy mươi tuổi, nhưng trên thực tế người quán xuyến lại là cô con gái, nghe đâu mới khoảng trên dưới bốn mươi. Hoàn toàn có thể nghĩ bà lão sáu mươi sáu tuổi đó chính là người phụ nữ của Kuraki.

“Vụ này là chiến lợi phẩm của các cậu. Hãy đến đó hỏi chuyện đi,” Tsutsui nói vậy rồi đưa cho Godai một tấm bản đồ chỉ vị trí của quán Asunaro.

Godai cùng Nakamachi đi đến Monzen-Nakacho. Tuy nhiên, trước khi tới quán ăn đó, Godai muốn ghé qua một nơi. Nghe anh đề nghị, Nakamachi cũng tán đồng. “Được đó ạ. Chúng ta đi thôi.”

Đó chính là quán cà phê mà Shiraishi Kensuke từng ghé đến. Cũng như lần trước, họ lên tầng hai, ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn dài, nơi có thể trông xuống đường Eitai.

“Anh Godai,” Nakamachi gọi. Trên tay cậu ta là tấm bản đồ nhận được từ Tsutsui. “Em nghĩ anh đoán đúng rồi đấy.”

Godai liền liếc mắt, nhòm vào tấm bản đồ. Trước khi tới đây, anh đã xác nhận được rằng tòa nhà mà quán Asunaro tọa lạc nằm giáp mặt quán cà phê này. Xem ra việc cho rằng Shiraishi Kensuke từng ngồi đây để theo dõi những người liên quan đến Asunaro ra vào quán tuyệt đối không phải là tưởng tượng hoang đường.

“Kết luận như vậy quả có hơi sớm, nhưng có lẽ cũng không hoàn toàn trật lất,” nói đoạn Godai cầm lấy cốc giấy. Bên trong là thứ cà phê của một chuỗi của hàng anh đã uống quen, song hôm nay nó lại mang một hương vị rất đặc biệt.

Thời nay, dù là thông tin về quán ăn nhỏ đến đâu, thì cũng chỉ cần lên mạng là có thể dễ dàng nắm được. Quán Asunaro mở cửa từ 5 rưỡi chiều. Khi kim đồng hồ chỉ quá 4 rưỡi một chút, hai người bèn đứng dậy.

Asunaro nằm trong một tòa nhà nhỏ và cũ kỹ. Tầng một là quán mì ramen, ngay bên hông có cầu thang bộ. Trên đó có biển Asunaro.

Sau khi leo thang bộ lên tầng hai, họ thấy ngoài cửa có treo tấm bảng đề dòng chữ Đang chuẩn bị.

Họ bèn mở cửa ra, bước vào trong. Thứ kích thích năm giác quan của Godai trước nhất chính là mùi nước dùng dashi. Tiếp đến, cảnh tượng bên trong quán lọt vào mắt anh. Quầy phục vụ làm bằng gỗ thô, đứng bên trong quầy là một phụ nữ trẻ tuổi. Chị ta mặc đồ nỉ, đeo tạp dề, song có vẻ đã trang điểm đâu ra đấy; cặp lông mày được cắt tỉa kỹ càng trông rất ấn tượng.

“A, cửa hàng chúng tôi 5 rưỡi mới mở cửa,” người phụ nữ nói.

“À không, chúng tôi không phải khách. Chúng tôi là…” Godai giơ huy hiệu của Sở Cảnh sát Tokyo về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ bỗng dừng mọi động tác, tỏ vẻ bối rối, tay vẫn đang cầm chiếc muôi. Chị ta hít thở sâu, đoạn đáp, “Vâng. Các anh đến đây có chuyện gì vậy?”

Trong ấn tượng ban đầu của Godai, chị ta là “một phụ nữ trẻ tuổi,” song để ý kỹ thì đuôi mắt cũng đã có nếp nhăn. Dù vậy, nhìn thế nào cũng không thấy giống phụ nữ đã tứ tuần. Khuôn mặt nhỏ nhắn, nét nào ra nét đấy.

“Xin thứ lỗi, cho tôi hỏi chị có phải chủ quán không?”

“Không. Chủ quán là mẹ tôi. Bà ấy đang ra ngoài mua chút đồ.”

“Đó là bà Asaba Yoko phải không?”

“Vâng, Asaba Yoko là mẹ tôi.”

“Hình như chị cũng đang làm việc ở quán này nhỉ? Chị có thể cho tôi biết tên được không?”

“Tên tôi là Asaba Orie… Anh này, quán chúng tôi có vấn đề gì sao?”

Trước câu hỏi của người phụ nữ với đôi mắt long lanh đầy vẻ bất an, Godai không đáp, thay vào đó anh hỏi xem tên chị ta viết như thế nào. Ngồi bên cạnh, Nakamachi liền ghi chép lại thông tin đó.

Godai chìa ra một bức ảnh chân dung. “Chị có biết người đàn ông này không?”

Orie nhìn bức ảnh, mắt hơi mở to. “Có,” chị ta gật đầu.

“Chị có biết tên ông ấy không?”

“Đó là ông… Kuraki. Thi thoảng ông ấy có đến quán chúng tôi.”

“Chị có biết tên đầy đủ của ông ấy không?”

“Hình như là Tatsuro… thì phải. Cũng có thể tôi nhầm.” Giọng Orie không tự tin cho lắm. Nếu hai người có quan hệ nam nữ thì không có lý nào chị ta lại không biết, nhưng cũng nhiều khả năng đây là một màn diễn xuất tài tình. Kinh nghiệm làm cảnh sát bao năm nay đã dạy cho Godai một bài học, rằng tất thảy phụ nữ trên đời này đều là những diễn viên tài ba.

“Lần gần đây nhất ông ấy tới đây là khi nào?”

Orie nghiêng đầu. “Tôi nhớ là khoảng đầu tháng trước.”

“Ông ấy đến đây với tần suất như thế nào?”

“Mỗi năm vài lần. Có đợt ông ấy đến liên tục nhưng cũng có dạo lâu lâu mới tới.”

“Ông ấy bắt đầu tới đây từ hồi nào?”

“Tôi không nhớ chính xác, nhưng chắc khoảng năm, sáu năm trước.”

Câu trả lời trùng khớp với lời khai của Kazuma. Xem ra mỗi lần lên Tokyo, Kuraki đều ghé qua quán ăn này.

“Chị có nghe ông Kuraki kể cơ duyên nào đưa ông ấy tới đây không? Đại loại như được ai mách cho chẳng hạn.”

“Ừm,” Orie nghiêng đầu. “Hình như tôi chưa từng nghe về chuyện đó. Tôi đoán ông ấy chỉ đến đây một cách vu vơ rồi tình cờ yêu thích quán chúng tôi thôi.”

“Ông ấy thường đến một mình à? Hay còn dẫn theo ai khác?”

“Không, lúc nào tôi cũng thấy ông ấy đi một mình.”

“Ông ấy làm gì một mình?”

“Làm gì… ư? Thì anh thấy quán chúng tôi rồi đấy, ông ấy vừa ăn vừa uống rượu thôi.”

“Ông ấy thường tới đây vào khoảng giờ nào?”

“Ông ấy hay đến tầm bảy giờ tối. Và ra về ngay trước khi quán đóng cửa.”

“Quán nhà chị đóng cửa lúc mấy giờ?”

“Chúng tôi nhận đặt món cuối lúc mười một giờ, và đóng cửa lúc mười một rưỡi.”

“Ông ấy ngồi ở đâu vậy?”

“Hả?” Orie trưng ra vẻ mặt bối rối vì bị bất ngờ.

“Nếu đã thành quán quen, thường người ta sẽ muốn ngồi ở một vị trí cố định. Tôi đang tự hỏi không biết ông Kuraki có cho mình một chỗ ngồi như vậy không”

“À,” Orie liền gật đầu rồi chỉ tay về chỗ ngồi cạnh tường.

Godai chăm chú quan sát vị trí ấy và mường tượng dáng vẻ Kuraki đang ngồi đó. Chọn một vị trí không làm phiền tới những vị khách khác, một mình ngồi uống rượu suốt bốn tiếng rưỡi đồng hồ cho đến khi quán đóng cửa… Nếu không phải một người có tình cảm đặc biệt với quán sẽ không thể làm điều đó.

Mà không, không phải với quán mà là với người của quán mới đúng.

“Anh này,” Orie cất lời như thể vừa hạ quyết tâm. “Các anh đang điều tra chuyện gì thế? Đã có chuyện gì xảy ra với ông Kuraki ư?”

Thấy Godai không nói gì, Nakamachi liền ôn tồn đáp, “Chị chỉ cần trả lời các câu hỏi của chúng tôi thôi, không nên biết những điều không cần thiết.”

“Nhưng nghe các anh hỏi cặn kẽ về ông Kuraki như vậy, tôi rất tò mò. Tôi sẽ không biết phải cư xử với ông ấy như thế nào khi ông ấy đến đây lần tới. Mặc dù thi thoảng ông Kuraki mới ghé qua quán chúng tôi, nhưng ông ấy là một người rất tốt. Ông ấy đối xử tử tế với cả hai mẹ con tôi. Liệu tôi có thể kể cho ông ấy nghe chuyện hôm nay không?”

“Đương nhiên là không vấn đề gì,” Godai trả lời ngay lập tức. “Vì chúng tôi cũng đã gặp ông ấy rồi.”

“Vậy à…”

Godai chăm chú dõi nhìn khuôn mặt Orie, ánh mắt chị ta dao động tỏ ý ngạc nhiên. Nếu Orie có quan hệ đặc biệt với Kuraki thì chẳng có lý gì lại chưa nghe chuyện cảnh sát Tokyo tìm đến tận nhà ông ta ở tỉnh Aichi. Có điều, dĩ nhiên Godai không định tin biểu cảm đó là thật. Một lần nữa anh tự nhủ với bản thân rằng phụ nữ tất thảy đều là diễn viên.

“Chị bảo chúng tôi hỏi cặn kẽ nhưng tôi nào đã hỏi chuyện gì ghê gớm đâu,” Godai nhìn xoáy vào khuôn mặt hài hòa của Orie. “Giờ mới đến những câu hỏi chính thức đây. Chị có thể kể cho chúng tôi mọi điều chị biết về người đàn ông có tên Kuraki Tatsuro không? Bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cũng được. Nakamachi, sẵn sàng giấy bút chưa?”

“Em lúc nào cũng sẵn sàng.” Nakamachi mở cuốn sổ nhỏ. Cầm sẵn cây bút trong tay, cậu ta giục Orie, “Mời chị.”

“Các anh hỏi vậy nhưng tôi cũng chẳng biết gì nhiều đâu. Ông Kuraki cũng chẳng mấy khi kể về bản thân cả… Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà ông ấy ở Aichi còn anh con trai đang sống ở đây. Hình như ông ấy lên đây thăm con rồi tiện thể ghé qua quán chúng tôi. Hầu như lần nào ông ấy cũng mang quà từ Aichi lên. Ngoài ra…” Orie nghiêng đầu, tỏ vẻ ngẫm nghĩ. “Hình như ông ấy là fan hâm mộ của đội bóng chày Chunichi Dragons. Ông ấy nói bản thân không có sở thích gì đặc biệt, thành thử sau khi về hưu đã rất chật vật vì không biết phải làm gì để giết thời gian. Ngoài ra…” Orie buông tiếng thở dài rồi chậm rãi lắc đầu. “Xin lỗi anh. Chắc hẳn tôi còn nghe nhiều chuyện khác nữa nhưng giờ tôi không nhớ ra ngay được.”

“Vậy khi nào có thời gian, chị hãy thử nhớ lại xem nhé. Kiểu gì chúng tôi cũng phải đến quấy rầy chị thêm vài lần nữa cơ.”

Nghe Godai nói, Orie chau mày tỏ vẻ rầu rĩ. Mặt chị ta hiện rõ dòng chữ “Lại đến nữa sao?” Xem ra thái độ này thì không phải là đang diễn.

Bỗng có tiếng cửa mở sau lưng. Godai ngoái lại, thấy một người phụ nữ nhỏ thó, khoác chiếc áo màu be đang đứng sững lại vẻ ngạc nhiên. Hai tay bà ta xách túi đồ siêu thị màu trắng. Bà ta khoảng trên dưới bảy mươi tuổi, đeo kính, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hằn vô số nếp nhăn. Dù vậy, Godai chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay đó chính mẹ của Orie. Bởi khuôn mặt họ giống nhau như đúc.

“Bà Asaba Yoko phải không ạ?”

Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Godai mà chĩa ánh mắt về phía quầy.

“Họ là cảnh sát,” Orie nói. “Họ muốn hỏi chuyện về ông Kuraki.”

“Đã quấy rầy hai người rồi ạ,” nói đoạn Godai cho Yoko xem huy hiệu cảnh sát.

Yoko chẳng buồn ngó ngàng, như thể bà không hứng thú gì với ba cái huy hiệu này vậy. Bà đi về phía quầy, đưa cho Orie mấy chiếc túi đang xách trên tay. Sau đó, cuối cùng bà cũng chịu quay mặt về phía Godai, hỏi, “Ông Kuraki đã gây ra chuyện gì sao?”

“Chuyện đó thì chúng tôi chưa thể nói được gì. Thế nên chúng tôi mới phải đi khắp nơi dò la tin tức. Chúng tôi đến đây cũng vì vậy.”

“Ra vậy. Tôi không biết các anh đang điều tra chuyện gì, nhưng nếu các anh nghi ngờ ông Kuraki thì các anh nhầm to rồi. Người như ông ấy không thể làm chuyện xấu được đâu,” Yoko khẳng định chắc nịch.

“Chúng tôi sẽ tham khảo ý kiến đó của bà,” miệng nói thế nhưng trong lòng Godai lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Anh cảm thấy có gì đó vướng mắc trong câu nói vừa rồi của bà Yoko. Chính anh cũng không biết bản chất vấn đề nằm ở đâu.

“Các anh nghe về quán chúng tôi từ ông Kuraki à?” Bà Yoko hỏi.

Godai bèn cười thiểu não, khẽ xua tay. “Tôi không thể tiết lộ chuyện đó được.”

“Họ bảo chúng ta chỉ cần trả lời các câu hỏi của họ thôi,” đứng trong quầy, Orie nói giọng mỉa mai.

“Hừm, thế phỏng? Nếu vậy mong các anh hỏi nhanh giúp tôi. Quán chúng tôi sắp đến giờ mở cửa rồi. Vả lại, nói khí không phải chứ từ xưa tôi đã chúa ghét cảnh sát rồi,” nói đoạn Yoko ngước nhìn Godai, đôi mắt ánh lên những tia lạnh lùng khiến người khác phải giật mình.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin hỏi, hai người có biết ông Shiraishi Kensuke không? Ông ấy là một luật sư.”

“Tôi không quen ai như vậy. Con thì sao?” Yoko hỏi Orie. Thấy con gái lặng lẽ lắc đầu, Yoko bèn nói với Godai, “Con gái tôi cũng không biết đâu.”

“Vậy à. Tiện thể cho tôi hỏi, gần đây có ngôi đền Tomioka Hachimangu, hai người đã đến đó bao giờ chưa?”

“Có chứ. Gần như thế cơ mà.”

“Thế bà có mua bùa ở đó không…”

“Có chứ,” Yoko gật đầu rồi chỉ tay vào bức tường trong bếp, “Anh xem, ở kia có dán kìa.” Một lá bùa giống với lá bùa Godai trông thấy ở nhà Kuraki được dán trên cao gần trần nhà.

“Vậy bà có từng tặng mấy lá bùa mình mua cho người khác không?”

“Thường xuyên ấy chứ. Chúng tôi tặng những khách quen.”

“Còn ông Kuraki thì sao?”

“Ông Kuraki? À, phải rồi,” Yoko khẽ vỗ tay. “Nói mới nhớ, tôi cũng tặng cả ông Kuraki nữa. Từ mấy năm trước rồi nhỉ? Chắc khoảng ba năm trước thì phải. Lần nào đến ông ấy cũng quà cáp, thành thử chúng tôi muốn đáp lễ.”

Godai suy nghĩ về câu trả lời này. Theo những gì Yoko vừa kể, quả nhiên việc Kuraki nói không nhớ người tặng bùa rất thiếu tự nhiên. Anh phải làm rõ xem tại sao Kuraki lại muốn che giấu về quán ăn này.

“Nghe hai người nói, tôi có thể hình dung mối quan hệ thân thiết giữa hai người với ông Kuraki. Không biết trong số các khách quen của quán, còn có ai thân với ông ấy nữa không?”

“Thế nào nhỉ? Quán chúng tôi thì nhỏ như mắt muỗi, chắc ông ấy cũng thân với một số người sau vài lần gặp chăng?”

“Bà có thể cho tôi biết đó là những người như thế nào không?”

“Anh hỏi thế khác nào đánh đố chúng tôi,” Yoko vừa cười vừa nói. “Nếu anh muốn biết bằng được thì sao không đến lúc quán mở cửa, mắt thấy tai nghe rồi tự kiểm chứng? Có điều, anh hãy đến với cương vị là khách. Chứ cứ vung vẩy cái huy hiệu ban nãy thì tôi sẽ kiện anh vì tội cản trở kinh doanh đấy.”

Godai cười nhăn nhó rồi gật đầu. “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Anh cảnh sát này, nếu vẫn còn câu hỏi thì hôm khác anh lại tới được không? Chúng tôi đang bận cong mông lên đây này,” Yoko vừa nhìn đồng hồ treo tường vừa nói.

Đúng vào khoảnh khắc đó, Godai chợt nhận ra chân tướng nằm sau cảm giác kỳ lạ mà anh vừa trải qua khi nãy.

Đó chính là ngữ điệu. Cách nói chuyện của bà Yoko có lẫn một chút giọng địa phương. Chất giọng ấy khá giống với một giọng nói mà Godai đã nghe thấy ở đâu đó dạo gần đây.

Chính là cách nói chuyện của người tài xế taxi đã chở anh từ ga Mikawa Anjo. Đây là ngữ điệu vùng miền của Mikawa.

“Có chuyện gì thế?” Yoko tỏ vẻ ngờ vực.

“À, không có gì. Vậy tôi xin hỏi một câu cuối cùng. Ngày 31 tháng Mười, hai người vẫn mở quán như thường lệ à?”

“Ngày 31 tháng trước ấy à. Tôi nhớ là thời gian đó quán chúng tôi không tạm đóng cửa gì hết.”

“Tức là cả hai đều có mặt ở quán nhỉ?”

“Đúng vậy. Cũng nhờ trời thương, chứ nếu chỉ có một mình thì tôi làm không xuể mất. Ngày hôm đó có chuyện gì à?”

“Vâng, thì…”

“À, phải rồi. Chúng tôi không được phép đặt câu hỏi nhỉ,” Yoko đưa tay che miệng, đoạn nhún vai.

“Cảm ơn hai người rất nhiều. Nếu được xin hãy cho tôi biết địa chỉ và số điện thoại của cả hai.”

Yoko nhăn nhó. “Các anh còn định mò đến tận nhà riêng của chúng tôi ư?”

“À không, ở thời điểm hiện tại chúng tôi chưa có ý định ấy, nhưng cứ hỏi cho chắc.”

Yoko thở dài nhưng vẫn viết địa chỉ và số điện thoại của hai mẹ con vào mẩu giấy ghi chú để gần đó cho anh. Họ đang sống cùng nhau trong một tòa chung cư tại Toyocho.

“Hai người quê ở đâu vậy?” Godai ngẩng đầu lên khỏi mẩu giấy ghi chú, nhìn Yoko. “Chị Orie thì tôi không nói làm gì, nhưng chí ít bà không phải người Tokyo nhỉ?”

Mọi biểu cảm trên gương mặt bà Yoko bỗng dưng biến mất. Ngay cả thái độ căm ghét cảnh sát vẫn để lộ ra cho đến mới đây giờ cũng không còn nữa.

Yoko thở dài thườn thượt. Bà nhìn Orie đang đứng trong quầy rồi mới quay về phía Godai.

“Anh tinh tường thật đấy. Tôi xuất thân từ Seto, tỉnh Aichi. Sau đó, tôi lấy chồng và chuyển đến ở Toyokawa cho tới năm ba mươi nhăm tuổi. Phải một thời gian sau khi ông nhà tôi qua đời, tôi mới lên Tokyo.”

“Ra vậy, hóa ra là như thế. Nếu vậy chắc bà và ông Kuraki phải tán chuyện về quê quán rôm rả lắm nhỉ?”

“Không đâu, chúng tôi chưa từng nhắc đến chuyện đó. Tôi cũng không nói với ông ấy mình là người Aichi. Tôi đoán ông Kuraki cũng nhận ra nhưng ông ấy chưa bao giờ hỏi cả. Có thể ông ấy thấy tôi không nói ra nên giữ ý, cho rằng mình không được phép đề cập đến chuyện đó cũng nên.”

“Không…. được phép đề cập sao?”

Bà Yoko, vẫn với gương mặt giống như mặt nạ kịch Noh, hít một hơi sâu.

“Tôi ghét bị điều tra này nọ nên sẽ nói luôn ở đây. Vừa nãy tôi nói mình rất ghét cảnh sát, thực ra là có lý do.”

“Lý do là gì vậy ạ?”

“Ông nhà tôi… chồng tôi…”

Chiếc mặt nạ kịch Noh bắt đầu bộc lộ cảm xúc. Hai mắt đỏ ngầu, gò má đanh lại, khóe miệng thì méo xệch. Hiện lên trên gương mặt đó là một nỗi đau buồn sâu thẳm.

“… đã chết dưới tay cảnh sát,” từ đôi môi hằn những nếp nhăn bao quanh, bà Yoko bật ra câu nói tựa như một tiếng rên rỉ. “Ông ấy bị bắt vì là nghi phạm trong một vụ án mạng, nhưng rồi ông ấy đã một đi không trở về. Ông ấy đã treo cổ trong khu tạm giam.”